Tô Tái Tái cười, đang định nói cái gì đó thì Bạch Ngữ Dung ở bên kia lại chen vào.
“Đúng nha Tiểu Tái, không những làm bà nội giật mình mà đến cả chị cũng giật mình đấy nhé.” Giọng điệu của Bạch Ngữ Dung dịu dàng, nụ cười tươi rói làm người khác không nhìn ra được là có sai ở đâu hay không.
Rất bình thường, thỏa đáng.
Dừng lại một lát rồi cô ta lại khoác tay Hứa Tần Nhã đầy thân mật, vẻ mặt tò mò: “À đúng rồi Tiểu Tái này, sao em… lại có thư thông báo trúng tuyển của nội bộ trường đại học Đế Đô thế? Trước đây không thấy em nói gì cả ấy.”
“Ồ, thế tức là chẳng ai đề cao em cả nên nghĩ là em nói dối chứ gì.” Tô Tái Tái mở miệng, lúc nói còn liếc mắt nhìn sang Hứa Tần Nhã.
Bộ dáng cười như không cười này làm cho Hứa Tần Nhã đứng im ở đó không dám lên tiếng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Trước mặt nhiều người như thế này mà Tô Tái Tái dám nói đểu bà ta, chỉ thiếu điều chỉ thẳng vào mặt mà nói thôi.
Làm cho cả Bạch Ngữ Dung đứng bên cạnh cũng ngẩn ngơ.
Cô ta không ngờ Tô Tái Tái lại dám đâm chọc Hứa Tần Nhã công khai như thế này, không lưu chút tình cảm nào cả.
Điều này khiến cho Bạch Ngữ Dung - người mà từ xưa tới nay luôn giỏi nói chuyện bỗng dưng không biết nên ứng đối như thế nào.
Sự im lặng càng làm cho không khí trở nên xấu hổ.
Cung may đúng lúc này ông Hứa lại cười ha hả, hòa tan bầu không khí đang căng thẳng.
Ông ta vui vẻ liên tục gật đầu nhìn Tô Tái Tái, liên mồm nói “giỏi quá, giỏi quá” rồi quay qua nói với bà nội Bạch: “Bà thông gia, hai đứa cháu gái nhà mình ngoan quá đi mất.”
Bộ dáng vui mừng quá mức kia làm cho Tô Tái Tái suýt chút nữa là quên mất thật ra hôm nay mới là lần đầu tiên mình gặp ông Hứa.
Bà nội Bạch cười gật đầu, dừng lại một chút, như là nhớ ra cái gì đó mà quay đầu nói với Tô Tái Tái: “À đúng rồi, Tiểu Tái, Ngữ Dung, hai đứa qua đây.”
Bà nội Bạch vẫy tay đầy thân mật. Chờ hai người họ cùng đi tới trước mặt mình thì lại quay đầu nhìn sang bên cạnh. Ngay lập tức có người làm cầm hộp gấm đi tới.
Chỉ thấy hai bên hộp gấm có đeo hai cái túi giấy nhỏ.
Bà nội Bạch duỗi tay chỉ vào hộp gấm, vừa chỉ vừa giải thích cho hai người nghe: “Đây là một ngôi nhà cũ mà ông hai của hai đứa để lại ở thủ đô, một cái khác là một chung cư nhỏ. Mỗi đứa chọn một cái, muốn cái nào thì lấy cái đó.”
Bà ấy vừa nói vừa liếc hai bên trái phải nhìn Tô Tái Tái và Bạch Ngữ Dung.
“Cái này…” Bạch Ngữ Dung chần chừ, liếc mắt nhìn qua túi giấy chỉ chung cư nhỏ kia rồi lại ngẩng đầu nhìn bà nội Bạch: “Bà nội, không thì bà để cho Tiểu Tái chọn trước đi ạ.”
Bà nội Bạch nghe rồi cũng không nói gì nhìn về phía Tô Tái Tái rồi nói: “Tiểu Tái, con chọn xem sao?”
“Con thế nào cũng được.” Tô Tái Tái nhún vai, dừng lại một lát rồi quay đầu nhìn về phía Bạch Ngữ Dung: “Thật ra thì chị cầm luôn cả hai căn cũng không sao vì chắc là em cũng chẳng dùng tới.”
Bạch Ngữ Dung hơi ngẩn ra một chút, cười giả lả nói: “Tiểu Tái, đây là quà bà tặng cho chúng mình, em nói như thế…”
Cô ta dừng lại, quay qua nhìn bà nội Bạch rồi mới nói: “Em nói thế sẽ làm cho bà nội đau lòng đó.”
Tô Tái Tái nghe cô ta nói như thế thì nhìn về phía bà nội Bạch, thấy bà nội Bạch cười gật đầu thì mới mở miệng: “Thôi, chị cứ chọn trước đi ạ.”
Bạch Ngữ Dung khó xử cười nói: “Tiểu Tái, hay là em chọn trước đi. Dù sao thì…” Cô ta ngừng một chút, quay đầu nhìn về phía đám người Hứa Tần Nhã, cuối cùng ánh mắt đong đầy tình ý dừng lại trên người Trình Ngạn Xương.