“Được, vậy thì chờ… A!” Người phụ nữ trẻ tuổi còn chưa nói xong đã bị Tô Tái Tái đứng ngay cửa làm cho giật mình.
Tô Tái Tái chậm rãi nâng mắt lên, nhìn về người phụ nữ giàu có mặt mũi đầy kinh hãi kia, rồi lướt qua cô ấy mà nhìn cô gái đứng phía sau. Một lúc sau cô mới hơi nghiêng người nhường đường, cũng cười nói xin lỗi với hai người họ.
“Thật xin lỗi, đã dọa hai cô rồi.”
“Hả… À, không sao đâu.” Người phụ nữ giàu có lắp bắp, cười lớn gật gật đầu với Tô Tái Tái, rồi cùng bạn cô ấy đi ra ngoài.
Tô Tái Tái đứng tại chỗ, cụp mắt nhìn.
“Cô ta là ai?”
“Chắc là cô chủ nhà họ Bạch.”
“À ~~” Giọng nữ kéo dài ra, trong giọng nói còn mang theo vẻ miệt thị: “Hóa ra là cô ta à?”
Tô Tái Tái chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía một người trong số họ.
Cô cúi đầu nhìn xuống chân mình, cười nói: “Vận may của em tốt đó, chưa gì đã tìm được người rồi.”
[Meo…]
“Đi đi.” Tô Tái Tái nói, cô hơi dừng lại rồi thản nhiên bổ sung: “Có chị chống lưng đừng sợ.”
Cô vừa dứt lời, một cái bóng ở sát mặt đất nhanh chóng đuổi theo cô gái, hòa làm một thể với bóng dáng của cô ta.
Cô gái đang tiếp tục nói với bạn rằng vòng tay của cô ta tốt tới cỡ nào thì đột nhiên dừng lại, rùng mình một cái.
Cô ta hoàn hồn dưới sự hỏi thăm ân cần của bạn mình, lắc đầu không sao cả: “Không sao đâu, chúng ta qua bên kia đi.”
Nói xong cô ta chỉ về một hướng, tới khi hai người bọn họ rời đi về hướng khác, một cái đuôi mèo ung dung chậm rãi chuyển động trong cái bóng của cô ta.
Một giây sau đã không thấy tăm hơi của nó đâu.
“Ngữ Dung, nó đi đâu rồi con?” Sau khi đi trò chuyện xã giao với những người xung quanh cùng Bạch Văn Liên xong, Hứa Tần Nhã đến gần Bạch Ngữ Dung và hỏi.
Khi nói chuyện, nụ cười trên mặt bà ta đã nhạt hẳn đi.
“Đã ra ngoài chung với bà nội rồi ạ.” Bạch Ngữ Dung dịu dàng trả lời.
Hứa Tần Nhã gật đầu, sau khi dừng một chút thì lại nhìn về phía Bạch Ngữ Dung rồi an ủi cô ta: “Con đừng lo lắng, chờ nó về đây thì mình sẽ tìm thời gian gặng hỏi nó, hỏi xem làm sao mà nó lấy được giấy báo trúng tuyển của Đại học Đế Đô. Hôm nay con là nhân vật chính trong bữa tiệc đấy, mau xốc lại tinh thần đi, đừng để người ta chê cười mình chứ.”
Bạch Ngữ Dung nghe được mấy chữ “nhân vật chính trong bữa tiệc” thì nắm tay không khỏi siết chặt hơn vài phần, nhưng chỉ trong chốc lát là cô ta đã thả lỏng tay rồi gật đầu nói: “Vâng, con hiểu rồi ạ. Mẹ cứ yên tâm đi.”
“Ừ, thế thì tốt.” Hứa Tần Nhã gật đầu: “Đi tìm Tiểu Xương đi con.”
Bạch Ngữ Dung “vâng” một tiếng rồi mới xoay người đi về phía vị hôn phu Trình Ngạn Xương của mình.
Lúc quay người cô ta lại siết chặt nắm tay, làm móng tay ấn sâu vào lòng bàn tay.
Từ khi biết mình không phải là cô chủ thật sự của nhà họ Bạch, cô ta luôn cảm thấy tình cảnh của mình như ngàn cân treo sợi tóc, chỉ sợ bản thân lỡ làm sai gì đó xong sẽ bị Hứa Tần Nhã và những người khác ghét bỏ.
Cho nên chỉ cần Tô Tái Tái càng vô dụng thì giá trị của cô ta sẽ càng cao, nhưng bây giờ... Không ngờ Tô Tái Tái cũng được tuyển vào Đại học Đế Đô?!
Mặc kệ nguyên nhân thật sự đằng sau chuyện này là gì, nhưng cán cân giữa bọn họ đã không còn cân bằng nữa.
Ban nãy cô ta còn thấy trong mắt của ông ngoại và ông Trình toát ra vẻ trầm tư nữa chứ.
Điều này làm Bạch Ngữ Dung cảm thấy vô cùng kinh ngạc và sợ hãi.
Tô Tái Tái... Sao cô không ngoan ngoãn nằm yên trong vũng bùn đi.