Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 94

Unknown Chương 94

Bạch Ngữ Dung thầm hận, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười tươi tắn, cô nhẹ nhàng gọi một tiếng “anh Ngạn Xương” rồi dịu dàng khoác tay của Trình Ngạn Xương, đứng ở đó nhận lấy sự khát khao và những lời chúc phúc của mọi người.

Chờ hai người trò chuyện với khách khứa xong xuôi và chuẩn bị dắt tay nhau sang một bên, Bạch Ngữ Dung ngẩng đầu định nói gì đó với Trình Ngạn Xương thì lại thấy anh ta đang đăm chiêu suy nghĩ.

Cô ta giật thót, sau đó cố gắng cười gượng: “Anh Ngạn Xương, anh đang nghĩ gì thế?”

“À, không có gì đâu.” Trình Ngạn Xương lấy lại tinh thần, anh ta nhìn về phía Bạch Ngữ Dung: “Anh chỉ thấy...”

Anh ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Anh cảm thấy bác sĩ Chu cứ quen quen thế nào ấy.”

Thì ra là vậy...

Bạch Ngữ Dung âm thầm thở phào một hơi, sau đó vui vẻ nói với Trình Ngạn Xương: “Nếu có thể chữa trị cho bà nội thì bác sĩ Chu nhất định là bác sĩ có tiếng ở thành phố C rồi. Anh thấy ông ấy quen mắt cũng là chuyện bình thường.”

“Cũng phải.” Trình Ngạn Xương gật đầu, không suy nghĩ chuyện này nữa mà nhìn sang Bạch Ngữ Dung: “Thôi không nói chuyện này nữa. Ngữ Dung à, hai ngày nữa anh tính đi thủ đô, lúc đó sẽ có một cuộc đấu giá dành cho người trong nghề, nói không chừng chúng ta có thể mua được một ít đồ phù hợp với mình đấy.”

“Vâng. Chờ bữa tiệc kết thúc thì em sẽ nói cho ba mẹ biết.” Bạch Ngữ Dung nghĩ một lát rồi gật đầu: “Thầy Tần cũng muốn em tới trường sớm một chút, như vậy thì ông ấy mới có thể tranh thủ củng cố cơ sở cho em trước khi khai giảng.”

“Thế thì tốt quá.” Trình Ngạn Xương cười, dường như sực nhớ ra chuyện gì, anh ta hơi khựng lại: “À phải rồi, em vào Luyện Đan Viện nhỉ, vừa hay cuối tháng này có một buổi tọa đàm, đến lúc đó anh sẽ đi cùng em nhé, nhân tiện làm quen thêm với một ít giáo viên và giáo sư của Luyện Đan Viện luôn.”

“Vâng!” Bạch Ngữ Dung đáp lời, sau đó thân mật dựa vào người của Trình Ngạn Xương: “Anh Ngạn Xương, anh tốt với em quá. Em còn tưởng là...”

Cô ta dừng một chút, giọng nói đầy tủi hờn: “Lúc biết mình không phải con ruột của ba mẹ, em còn tưởng rằng anh cũng sẽ bỏ rơi em chứ.”

Trình Ngạn Xương hơi chớp mắt, anh ta giơ tay vuốt ve mái tóc của Bạch Ngữ Dung rồi dịu dàng bảo: "Cô gái ngốc này, người anh thích là em chứ không liên quan gì tới gia thế của em cả."

Bạch Ngữ Dung vô cùng cảm động, sau khi đứng thẳng dậy, cô ta nhìn anh với ánh mắt sáng rỡ, trong lòng cũng âm thầm đắc ý.

Cô ta cảm thấy khá tiếc nuối vì Tô Tái Tái đã đi theo bà nội, bởi vậy không nghe được những lời mà anh Ngạn Xương nói với mình.

Nhưng đừng nói là không nghe được, cho dù có nghe thì đoán chừng Tô Tái Tái cũng chỉ thờ ơ nhìn cảnh này mà thôi.

Lúc này cô đang ngồi trên xe, vừa được bà nội Bạch thân mật nắm tay vừa nghe bà ấy nói đủ thứ trên trời dưới đất.

Tuy rằng chỉ toàn là những việc nhỏ nhặt thường ngày nhưng lại mang tới cảm giác ấm áp vô cùng.

“Cháu tới Đại học Đế Đô học như vậy, khi nào rảnh thì nhớ phải về thăm bà nội đó, biết không?” Bà nội Bạch nói, sau khi dừng một chút thì lại nhíu mày lắc đầu: “Không được không được, thôi để bà nội ngồi máy bay tới thăm cháu đi. Cháu chỉ cần chăm chỉ học hành cho tốt là được.”

Học hành cho tốt...

Tô Tái Tái nhẩm lại những chữ này trong lòng, chỉ cảm thấy vô cùng chua xót.

“Bà nội, bà phải giữ sức khỏe chứ, chờ khi nào cháu có rảnh thì sẽ về thăm bà ngay.” Cô cười với bà nội Bạch: “À phải rồi, hai bà cháu mình cũng có thể gọi video cho nhau thường xuyên được mà ạ, như thế thì bà có thể gặp cháu bất cứ lúc nào rồi.”


Bình Luận (0)
Comment