“Đành thế.” Bà nội Bạch nhìn Tô Tái Tái với ánh mắt đầy yêu thương, sau đó mới gật đầu đồng ý, bà ấy im lặng một lát rồi thở dài, vỗ nhẹ lên tay Tô Tái Tái và nói: “Cháu mới về làm bạn với bà không bao lâu là phải đi nữa rồi... Bà không nỡ để cháu đi chút nào. Cháu sống một mình nhớ phải tự chăm sóc bản thân cho tốt đấy, vấn đề ăn mặc không cần tiết kiệm thay cho bà nội đâu, nghe không? Mỗi tháng bà nội đều sẽ gửi tiền tiêu vặt cho cháu, không đủ thì nhớ nói với bà.”
“Vâng, cháu biết rồi ạ.” Tô Tái Tái gật đầu.
Chu Phổ ngồi trên ghế phụ nghe bà nội Bạch luôn miệng dặn dò Tô Tái Tái suốt dọc đường, nụ cười trên mặt ông ấy chưa từng biến mất.
Đến lúc này, Chu Phổ mới quay đầu nhìn về phía sau, trong giọng nói mang theo ý cười: “Bà Bạch à, bà cứ yên tâm đi, chỉ cần cô Tô có yêu cầu gì thì tôi cũng sẽ hỗ trợ hết mình.”
Nghe ông ấy nói như thế thì bà nội Bạch mới như vừa nhớ tới chuyện này, bà ấy “ồ” một tiếng, cười nói: “Suýt nữa thì tôi quên mất là bác sĩ Chu cũng ở tại thủ đô đấy.”
Bà ấy dừng một lát rồi quay sang nói với Tô Tái Tái: “Tái Tái à, cháu mau cảm ơn bác sĩ Chu đi.”
“Vâng, cháu cảm ơn bác sĩ Chu ạ.” Tô Tái Tái rất nghe lời, cô gật đầu nói tiếng cám ơn với Chu Phổ.
“Không có gì.” Chu Phổ cười trả lời, hiện giờ ông ấy có ấn tượng rất tốt với Tô Tái Tái cho nên sau khi sực nhớ ra một chuyện, ông ấy vội nói với cô: “À đúng rồi, cô Tô à, sau khi tới thủ đô nếu cô có thời gian thì có thể tới nghe buổi tọa đàm của tôi, lúc nào cũng được hết.”
Bà nội Bạch nghe thế thì hai mắt lập tức sáng rỡ, bà ấy cười ha hả nói: “Bác sĩ Chu à, ông cứ gọi con bé là Tiểu Tái đi, đối với ông thì Tái Tái cũng là phận con cháu mà.”
“Ừ… thế cũng được.” Chu Phổ gật đầu và nói với Tô Tái Tái: “Tiểu Tái, tóm lại sau khi cháu tới thủ đô mà có chuyện gì cần thì có thể tìm tới bác.”
“Vâng ạ.” Tô Tái Tái đáp lời, sau khi gật đầu thì nghiêm túc nói: “Bác sĩ Chu ơi, bác đúng là người tốt.”
Cô vừa nói như thế, bà nội Bạch và Chu Phổ lập tức cười ra tiếng.
Họ đều cảm thấy phương pháp khen ngợi người khác này của Tô Tái Tái thật đúng là... quá “thật thà”.
--------
Bữa tiệc của Bạch Ngữ Dung rất thành công, tuy giữa chừng có sự xuất hiện ngoài dự đoán của Lục Bộ nhưng điều đó lại khiến bữa tiệc càng xuất sắc hơn.
Những người ôm tâm lý xem kịch vui, cho rằng thiên kim thật của nhà họ Bạch là trò cười vô cùng thất vọng, thậm chí còn nảy lòng ghen ghét với cô.
Hẳn là sau khi trở về, sẽ có không ít người phải đánh giá lại tầm quan trọng của Tô Tái Tái - “thiên kim thật dưới quê mới lên” này.
Tuy đa phần họ cũng có suy nghĩ giống Hứa Tần Nhã, cho rằng Tô Tái Tái không phải dựa vào sức mình mới có được thư báo trúng tuyển của Đại học Đế Đô, nhưng dù như thế nào thì bây giờ cô cũng đã là sinh viên của trường đó.
Vì vậy, dù biết đã trễ nhưng đám người Hứa Tần Nhã vẫn ráng xốc lại tinh thần ngồi chờ trong phòng khách sau khi thay lễ phục xong.
“Đã sắp chín giờ rồi sao nó còn chưa trở về nữa.” Hứa Tần Nhã nhíu mày nhìn đồng hồ và nói với chất giọng bực bội, bà ta dừng một lát rồi nhìn về phía Bạch Văn Liên: “Sau khi nó về thì anh nhớ nói chuyện đàng hoàng với nó về quy củ trong nhà nhé!”
“Ôi... Có lẽ nó vui vì nhận được giấy báo trúng tuyển cho nên đi chơi về muộn tí thôi mà, có gì đâu em.” Bạch Văn Liên mỏi mệt mát xa phần sống mũi, ông ta ngẩng đầu nhìn vợ mình một cái rồi nói tiếp: “Chuyện công ty bận rộn như vậy còn quy củ cái gì nữa… Em tự nói với nó là được rồi.”