Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 96

Unknown Chương 96

“Em nói?” Hứa Tần Nhã cười lạnh một tiếng, giở giọng châm biếm: “Nhưng quan trọng là người ta phải chịu nghe mới được chứ.”

Bạch Ngữ Dung ngồi ở một bên thấy vậy vội ra tiếng cắt ngang cuộc tranh chấp của ba mẹ mình: “Mẹ à, hay mình để ba đi nghỉ ngơi trước đi. Hai người đã mệt mỏi cả một ngày rồi, để mình con ngồi chờ Tiểu Tái là được.”

Lời nói của cô ta làm sắc mặt của Hứa Tần Nhã dịu đi hẳn, bà ta vỗ lên mu bàn tay của Bạch Ngữ Dung, nhỏ nhẹ bảo: “Con bé ngốc này, con cũng mệt suốt một ngày giống ba mẹ còn gì?”

Bạch Ngữ Dung nghe thế thì yên lặng cúi đầu, thoạt nhìn khá là ngoan ngoãn.

Hứa Tần Nhã quay qua nhìn Bạch Văn Liên, thấy ông ta đang rệu rã ngồi trên sô pha thì tức giận mở miệng: “Thôi anh lên phòng nghỉ ngơi trước đi, để em và Ngữ Dung chờ nó là được rồi.”

Bạch Văn Liên gật đầu, bởi vì đã mệt tới mức không muốn mở miệng cho nên ông ta chỉ đứng dậy vẫy vẫy tay rồi đi lên lầu luôn.

Chờ khi bóng lưng của chồng mình khuất sau chỗ ngoặt của thang lầu, Hứa Tần Nhã mới quay qua oán giận với Bạch Ngữ Dung: “Chờ nó về mẹ nhất định sẽ dạy dỗ quy củ cho nó!”

“Cứ từ từ thôi mẹ à, nhiều khi đối với Tiểu Tái mà nói thì bây giờ vẫn còn sớm thì sao ạ?” Bạch Ngữ Dung an ủi Hứa Tần Nhã: “Có mấy người bạn của con, nhà họ dễ dãi lắm nên họ toàn đi tới mười một, mười hai giờ mới về không đó.”

Hứa Tần Nhã nghe xong thì nhíu mày hừ lạnh, thái độ vô cùng khinh thường: “Nhà họ Bạch của chúng ta không phải là hạng gia đình bình dân không có quy củ đó.”

Cả hai nói đến đây thì Tô Tái Tái đã trở về, trong ngực còn ôm một bé con mềm mụp.

Hứa Tần Nhã thấy cô về thì định nhíu mày quát lớn, nhưng khi phát hiện con vật nhỏ trong ngực cô thì giọng nói của bà ta chợt cất cao đến mức chói tai: “Cô nhặt cái quỷ quái gì về đấy hả?!”

Bạch Ngữ Dung cũng nhìn qua, con vật bé nhỏ kia vốn đang ngủ say sưa, nghe được tiếng quát của Hứa Tần Nhã thì nó hơi giật mình.

Nhìn sơ qua cũng không biết đấy là mèo hay chó nữa.

Tô Tái Tái lại rất kiên nhẫn, cô nhẹ nhàng vỗ lưng cho nó rồi sửa sang chiếc áo khoác đang bọc lấy nó, làm xong hết những chuyện này cô mới nhìn về phía Hứa Tần Nhã và Bạch Ngữ Dung: “Hai người còn chưa nghỉ ngơi à? Tôi lên trước nhé.”

Nói xong cô gật đầu với họ một cái rồi chuẩn bị lên lầu.

Hứa Tần Nhã giận đến mức quên hết chữ nghĩa, chỉ có thể đứng chết trân ở đó chứ không nói được câu nào.

Bạch Ngữ Dung thấy thế thì hơi nhíu mày, cô ta nhìn Tô Tái Tái với ánh mắt không đồng ý: “Tiểu Tái, em mau vứt… vứt cái thứ trong lòng em đi đi. Mẹ bị dị ứng với lông động vật đấy.”

“Dị ứng?” Tô Tái Tái nghe xong thì hơi nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Tần Nhã, sau đó lại chuyển tầm mắt lên cái áo choàng chống lạnh làm từ lông cáo trắng mà bà ta đang khoác trên người.

Cô nhìn về phía Bạch Ngữ Dung và nở nụ cười châm biếm: “Yên tâm đi, nó chỉ ở trong nhà một buổi tối thôi, tôi sẽ nhốt nó trong phòng mình, không để nó chạy lung tung đâu.”

Bạch Ngữ Dung cũng biết ánh mắt đó của Tô Tái Tái là có ý gì, cô ta nghẹn họng nhìn sang Hứa Tần Nhã, có vẻ như là đang xin bà ta giúp đỡ.

Hứa Tần Nhã thấy thế thì đương nhiên sẽ đứng về phe của Bạch Ngữ Dung rồi, bà ta nhíu mày nhìn Tô Tái Tái, giọng nói có phần hung tợn: “Ngữ Dung nói không sai, tôi bị dị ứng với lông động vật. Còn nữa, cô nhặt được nó từ đâu đấy, lỡ như nó lây bọ chó cho căn nhà này thì phải làm sao bây giờ? Mau vứt nó đi cho tôi.”


Bình Luận (0)
Comment