Thiên Ma

Chương 24



Diệp Vân lạnh lùng nhìn hắc y nam tử trên cây, càng thêm nắm chặt lấy Nguyệt Luân trong tay. Chẳng biết tại sao, trong lòng Diệp Vân nổi lên tia cảnh báo, trực giác cho thấy nam nhân này không hề đơn giản.
Hắc y nam tử trên cây chậm rãi thu hồi ánh mắt đang nhìn ánh trăng trên bầu trời, nghiêng đầu nhìn về phía dưới tàng cây.
Diệp Vân lúc này mới thấy rõ được dung mạo của nam tử này. Con ngươi màu bạc? ! ! Một đầu tóc đen nhánh đón gió lay động, trong con ngươi màu bạc đó không hề có một tia nhiệt độ nào. Đây là gương mặt thế nào a? Làm cho không người nào có thể nhìn gần, rung động lòng người. Trong con ngươi màu bạc kia phảng phất như có dòng xoáy có thể hút con người ta hãm sâu vào đó. Hai nữ đệ tử Hương Sơn Cốc nháy mắt hít thở không thông. Nam tử trên cây kia, thật sự là con người sao? Nếu như là con người, vì sao lại có thể có được một dung mạo đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông như vậy. Ánh trăng sáng trên bầu trời kia ở trước mặt hắn dường như cũng mất đi ánh sáng. Nhưng mà, mặt của hắn, mắt của hắn, môi của hắn, lại không hề có một chút cảm xúc nào. Lạnh! Vô cùng băng lạnh! Trong đôi mắt đó dường như không hề cất chứa thứ gì, chỉ là hờ hững nhìn đám người dưới tàng cây kia.

Diệp Vân nắm chặt Nguyệt Luân trong tay nhìn nam tử tuấn mỹ như yêu nghiệt kia, càng tập trung tinh thần. Không khỏi thừa nhận, nam tử trước mắt này là kẻ tuấn mỹ nhất mà mình thấy từ trước đến nay. Bất kể là vị thái tử kia hay là Đoàn Dật Phong, cũng không thể so sánh được cùng với người trước mắt này. Trên người hắn lộ ra lạnh lùng, còn có một luồng, một thứ gì đó? Diệp Vân trong lòng thậm chí có chút nghi ngờ, cảm thấy trong đôi mắt màu bạc của nam nhân này có ẩn ẩn đau thương? Là nhìn nhầm rồi đi. Con ngươi kia lạnh hơn so khối băng ngàn năm kia, sao lại có thể đau thương được chứ?
“Diệp Vân”. Lúc này, Đoàn Dật Phong bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau Diệp Vân, liếc mắt nhìn toàn cảnh một cái, liền hiểu rõ trước mắt này xảy ra chuyện gì. Đoàn Dật Phong ánh mắt liếc qua Nguyệt Luân trong tay Diệp Vân, trong lòng có chút chấn động. Đây là vũ khí mà Diệp Vân tìm được tại Kiếm Phần Mộ sao? Đúng là một vũ khí tuyệt thế. Diệp Vân làm như thế nào khiến cho thanh kiếm này nhận chủ đây?
“Đoàn sư huynh, đừng nhúc nhích”. Diệp Vân nói nhỏ một câu, ánh mắt không hề rời người nam tử đang từ trên cây nhảy xuống. Không đơn giản, nam nhân này, mình tuyệt đối không phải đối thủ của hắn! Thậm chí liên thủ cùng Đoàn Dật Phong cùng nhau đánh cũng không thắng được! Từ trên người hắn tỏa ra loại linh khí có màu sắc mà mình chưa hề thấy qua. Người bình thường có màu lam nhàn nhạt, nhưng mà trên người hắn lại là màu bạc! Hơn nữa lại còn sâu đậm như vậy. Hắn đã đạt đến một cảnh giới khác với mọi người? Hay là, hắn vốn là kẻ ngoại tộc?
“Lạc sư huynh, cứu cứu đệ, đệ sẽ không gây phiền phức nữa”. Nam nhân bị Diệp Vân chặt đứt một cánh tay kia lên tiếng khẩn cầu, sau đó lại nghiến răng nghiến lợi nói, “Những kẻ chính đạo dối trá này, giết bọn họ, Lạc sư huynh”. Bị chặt đứt một cánh tay, không cần nói cũng thấy được trong chuyện này có bao nhiêu đau đớn cùng khuất nhục ( áp bức và lăng nhục). Sẽ ảnh hưởng lớn đến việc tu hành sau này! Là một nam nhân làm sao có thể không hận?
Nam tử trên cây nhẹ nhàng bay xuống, thản nhiên liếc nhìn vị sư đệ đồng môn đang bị thương kia. Nhưng mà chỉ là một cái liếc mắt thản nhiên như vậy, lại khiến cho nam nhân áo đen kia bị dọa cho run lẩy bẩy, vội vàng giải thích: “Không, Lạc sư huynh, đệ tuyệt đối không phải đang mệnh lệnh cho huynh, đệ tuyệt đối không có ý đó. Là do đệ nhất thời nói lỡ thôi. Xin lỗi, Lạc sư huynh, xin lỗi ~~” Nam nhân áo đen kia lưng đã toát mồ hôi ướt cả áo, trên trán cũng rịn ra một tầng mồ hôi. Mồ hôi chảy ra khi cánh tay bị thương vừa khô đi thì một tầng mồ hôi khác lại thay thế. Vị sư huynh Lạc Tâm Hồn này, tính tình lạnh lùng, tuyệt tình, mình vừa rồi đúng là thực sơ ý càn rỡ, lại không chú ý đến khẩu khí. Nếu như chọc giận hắn, đừng nói cứu mình, thậm chí hắn cũng có thể một chưởng đánh chết mình mà nghênh ngang rời đi. Nam nhân này, Lạc Tâm Hồn, mới thật sự là người nam nhân kinh khủng nhất.
Lạc Tâm Hồn quay đầu lạnh lùng nhìn Diệp Vân, trong lòng cười khẽ, thiếu niên này tư chất quả là không tệ. Thảo nào Sát Địch Nhân không thể chống lại được, còn bị chặt tay. Chẳng qua, đến đây là kết thúc.
Mà kẻ bị Diệp Vân chặt đứt một tay – Sát Địch Nhân thấy Lạc Tâm Hồn nghiêng đầu, tảng đá trong lòng được đặt xuống, xem ra, hôm nay đã nhặt được lại cái mạng nhỏ rồi. Mà bọn họ ~~ Sát Địch Nhân nhìn đám người Diệp Vân, trong mắt hiện lên tàn bạo cùng cuồng tiếu, bọn họ hôm nay xong đời rồi.
Lạc Tâm Hồn chậm rãi đến gần Diệp Vân, Diệp Vân nhăn chặt chân mày, lạnh lùng nhìn nam nhân đang ngày một tới gần mình. Hắn càng đến gần, Diệp Vân càng cảm nhận được áp bách ngày một lớn. Nam nhân trước mặt này mang vẻ mặt đạm mạc, nhưng lại gây ra áp lực vô hình cho người khác. Hắn thoạt nhìn cũng không quá hai mươi tuổi, cư nhiên đạt tới trình độ như vậy? Diệp Vân trong lòng có chút trầm xuống, bây giờ nên làm gì? Kẻ trước mắt này chính là loại người mà chưởng môn đã nói không thể chống lại kia. Mặc dù chưởng môn đã dặn dò rõ ràng, gặp phải người như vậy phải tránh xa, nhưng mà, thật sự có thể chạy thoát được khỏi tay nam nhân này sao? Xem ra, thế giới này thực sự rất lớn. Người canh giữ Kiếm Phần Mộ, người trước mắt, đều sâu không lường được như vậy. Mình, còn lâu mới mạnh bằng.

“Diệp Vân, ngươi mang theo các nàng đi trước”. Đoàn Dật Phong ánh mắt sâu xa, vươn tay chậm rãi rút kiếm trên lưng ra.
“Ai cũng đi không được”. Diệp Vân hừ lạnh một tiếng, mặc dù hiểu Đoàn Dật Phong muốn giữ chân người này để mình tranh thủ thời gian chạy đi, nhưng trong lòng Diệp Vân hiểu rõ, nếu như nam nhân trước mắt này muốn giết họ, cũng không thể trốn thoát được. Lần này đừng nói muốn chạy trốn đẹp chút, ngay cả cơ hội chạy cũng không có.
“Ngươi rất thông minh”. Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đều không thấy động tác của Lạc Tâm Hồn, Lạc Tâm Hồn đã lách mình xuất hiện trước mặt Diệp Vân. Diệp Vân cả kinh, nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, không có lui về sau, mà nắm chặt Nguyệt Luân trong tay, đối diện với người trước mặt. Đoàn Dật Phong cũng là kinh hãi tột đỉnh. Tu vi của người này, rốt cuộc đã tới trình độ nào? Nếu sư phó giao đấu cùng hắn, sẽ như thế nào đây?
Tất cả mọi người không hề động, trong nháy mắt không khí như đóng băng. Đoàn Dật Phong hiểu rõ, nam nhân này chỉ trong nháy mắt có thể lấy được tính mạng của Diệp Vân, Diệp Vân lại càng hiểu được.
Chỉ trong khoảng thời gian chỉ mành treo chuông này, Nguyệt Luân trong tay Diệp Vân bỗng nhẹ run lên, sau đó phát ra một tiếng than thật nhẹ thật dài. Một tiếng ngâm nga này lại vang vọng đến tận trái tim mọi người, khiến lòng người đau đớn.
Đây là thanh âm gì vậy? Cứ như vậy thấm sâu tận vào nội tâm từng người.
Đau thương, thanh âm thực đau thương.

Hai nữ đệ tử Hương Sơn Cốc phút chốc nước mắt không ngừng chảy, không hề có bất kỳ lý do gì.
Lạc Tâm Hồn ánh mắt cũng trở nên thẫn thờ trong nháy mắt, thân thể cũng bị kiềm hãm không thể cử động.
“Đi”. Diệp Vân khẽ quát một tiếng, không lợi dụng cơ hội này ngươi là người ngu! Diệp Vân vội vàng xông về phía một nữ đệ tử Hương Sơn Cốc, Đoàn Dật Phong tất nhiên hiểu ý, cũng tiến về phía một đệ tử Hương Sơn Cốc khác. Mỗi người ôm lấy một người, ngự kiếm phi hành vội vã đi. Bóng dáng bốn người nhanh chóng biến mất nơi xa.
Mà Lạc Tâm Hồn vẫn không thể động đậy như cũ, vẫn lặng yên đứng tại chỗ.
“Lạc sư huynh ~~” Sát Địch Nhân cẩn thận từng li từng tí lên tiếng gọi. Lạc sư huynh không đuổi theo, tất nhiên mình cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Trong lòng lại càng nghi ngờ, Lạc sư huynh rốt cuộc làm sao vậy, dựa vào tu vi của hắn sao lại có thể để một thanh âm bên ngoài quấy nhiễu như vậy? Nhưng mà Địch Sát Nhân cũng không dám lên tiếng quấy rầy, rất sợ chọc giận Lạc Tâm Hồn nam nhân đáng sợ này.
Một lúc lâu, Lạc Tâm Hồn mới ngẩng đầu về phía mà bọn Diệp Vân vừa mới biến mất. Người thiếu niên kia…


Bình Luận (0)
Comment