Thiên Ma

Chương 25



Diệp Vân cùng Đoàn Dật Phong bay thẳng đến một nơi rất xa mới hạ xuống.
“Đa tạ các sư huynh phái Thanh Sơn”. Diệp Vân vừa mới buông nữ tử trong lòng ra, nữ tử liền vội vàng nói tạ ơn , nhưng mà vừa mới dứt lời đã phun một ngụm máu tươi ra.
“Bạch sư tỷ! ! !” Nữ tử được Đoàn Dật Phong cứu hoảng sợ kêu lên, nhưng thân thể lại không thể nào cử động được, chỉ có thể lo lắng nhìn về phía Diệp Vân. Đoàn Dật Phong đưa tay giải khai cấm chế của nữ tử, nữ tử cuống quít chạy về phía sư tỷ của mình.”Bạch sư tỷ, tỷ thế nào rồi?”
“Không có gì trở ngại lớn”. Diệp Vân rất tự nhiên bắt mạch cho nữ tử bên người sau đó lấy từ trong túi ra một viện thuốc, “Trước ăn cái này vào”.
“Dạ, đa tạ vị sư huynh này”. Nữ tử sắc mặt có chút ửng đỏ, đơn giản là bởi vì Diệp Vân đang nắm lấy tay mình. Diệp Vân lại như không phát hiện điều này, chỉ là ánh mắt có chút nặng nề ngồi xuống bên cạnh. Nữ tử kia nhìn viên thuốc trong tay mình, viên thuốc đen thui tản ra mùi thơm ngát, thuốc này chắc hẳn là rất quý? Cứ như vậy ình sao? Nghĩ đến đây, nữ tử kia không khỏi liếc trộm vẻ mặt Diệp Vân. Người này không chỉ tu vi cao, người lại tuấn mỹ, lòng dạ cũng thực tốt.

“Đa tạ hai vị sư huynh”. Nữ tử có vẻ còn nhỏ kia đỡ lấy sư tỷ của mình, “Chúng ta là đệ tử của Hương Sơn Cốc, muội là Cảnh Nhược Lan, vị này chính là sư tỷ của muội Bạch Tố Trinh. Nhờ có hai vị sư huynh ra tay cứu giúp, nếu không
” Cảnh Nhược Lan cắn cắn môi, trong mắt hiện lên bi phẫn. Nếu như không phải Diệp Vân liều chết cứu giúp, các nàng chỉ sợ sớm đã gặp độc thủ ( thủ đoạn hiểm độc). Chết cũng không có gì, nhưng mà trước khi chết còn chịu kẻ xấu làm nhục, điều này so với chết còn thống khổ gấp vạn lần.
“Khụ ~ khụ ~, đa tạ hai vị sư huynh, xin hỏi tục danh ( tên húy) của hai vị sư huynh, sau này chúng ta nhất định sẽ cảm tạ”. Bạch Tố Trinh khụ khụ, đè nén sự không thoải mái của mình hỏi.
Diệp Vân nhẹ nhàng nhíu mày, Bạch Tố Trinh? Tên này thật đúng là trùng hợp, giống với tên của Bạch Xà Bạch nương tử.
“Không cần cảm tạ”. Diệp Vân nhàn nhạt trả lời, “Ta tên Diệp Vân, đây là sư huynh của ta – Đoàn Dật Phong”. Diệp Vân dứt lời cũng không nói thêm gì nữa, trong lòng có điều không cam lòng. Thì ra, mình lại yếu đến như vậy. Thế giới này, chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống sót được. Chật vật đến cực điểm! Thảm bại trong tay người canh giữ Kiếm Phần Mộ cũng không cảm thấy khuất nhục như vậy, dù sao lão quái vật kia không biết là đã sống bao lâu rồi. Nhưng mà, hôm nay, lại chạy trốn chật vật như vậy. Tự mình không hề có chút sức lực nào để đánh trả, mà đối thủ lại là nam nhân chưa đến hai mươi tuổi kia! Trở nên mạnh mẽ, trở nên mạnh mẽ! Duy nhất trở nên mạnh mẽ, mới có năng lực bảo vệ những người mình quan tâm nhất, mới có thể bảo vệ mình.
Đoàn Dật Phong lúc này sắc mặt cũng không hề tốt chút nào, yên lặng tìm củi đốt lửa, từ đầu đến giờ cũng không có mở miệng nói tiếng nào.
“Diệp sư huynh, xin hỏi các huynh cũng đã đến Đông Phương Hoang sao? Nghe nói nơi đó sắp có linh thú xuất thế”.Cảnh Nhược Lan mở miệng cẩn thận hỏi.
“Ừm”. Diệp Vân tất nhiên hiểu cô gái trước mắt này hỏi như vậy là có ý gì, muốn đồng hành cùng bọn họ để có người chiếu cố. Cũng đã nghĩ sẽ có phiền toái, cuối cùng phiền toái cũng đến. Diệp Vân quay đầu nhìn hai nữ tử mặc quần áo phấn hồng nói, “Nếu cùng đường, hai vị sư muội nếu không chê thì cùng lên đường đi, có thể giúp đỡ lẫn nhau cũng tốt”.
“Đa tạ Diệp sư huynh”. Vẻ mặt hai nữ tử trong nháy mắt nở rộ, cao hứng nói cám ơn với Diệp Vân .
“Ăn một chút gì rồi nghỉ ngơi đi. Ta cùng Đoàn sư huynh sẽ thay phiên canh“. Diệp Vân từ trong túi đồ lấy ra nước uống cùng thức ăn, hai nữ đệ tử Hương Sơn Cốc nhìn vậy ngây ngẩn cả người, người trước mặt này lại có túi đựng đồ bảo vật khó tìm như vậy! Mà khi thấy Đoàn Dật Phong cũng lấy ra một chiếc túi đựng đồ lại càng kinh ngạc hơn. Hai người trước mắt này còn trẻ tuổi như vậy, không ngờ lại có vật trân quý như vậy! Thứ này, các nàng cũng chỉ mới thấy qua trên người chưởng môn cùng các chưởng lão ở Hương Sơn Cốc mà thôi. Có thể thấy là trân quý biết bao. Không ngờ hiện tại lại thấy được từ trên người đệ tử trẻ tuổi của Thanh Sơn như vậy, hơn nữa trong một lúc mà thấy được hai cái!
“Diệp sư huynh, túi đựng đồ của các huynh ~~” Cảnh Nhược Lan hâm mộ nhìn túi đựng đồ trong tay Diệp Vân trông mong hỏi.

“Ha hả, cũng không phải là ta luyện chế, là sư phó lấy của mình đưa cho ta”. Diệp Vân nhàn nhạt cười cười, đem thức ăn nước uống đưa tới tay hai người rồi giải thích.
“Oa, Diệp sư huynh, sư phó của huynh đối với huynh thực tốt”. Cảnh Nhược Lan kinh ngạc cảm thán. Vật quý giá như vậy, không ngờ lại được tặng.
“Ha hả, đúng vậy”. Diệp Vân nhắc tới thanh Dịch lão đầu, trên mặt hiện lên nụ cười ôn nhu. Cảnh Nhược Lan cùng Bạch Tố Trinh thấy vậy đều ngẩn cả người. Diệp Vân suy nghĩ lại quay trở về Thanh Sơn, lão đầu Thanh Dịch kia, hiện tại đang làm gì? Thiếu chút nữa thì không gặp được lão nữa rồi . Cuối cùng cứu mình vẫn là Nguyệt Luân. Diệp Vân nghĩ tới đây cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve Nguyệt Luân trên mu. Vì sao Nguyệt Luân phát ra thanh âm ngâm nga lại có thể khiến cho nam nhân kia không thể cử động? Rốt cuộc là vì sao?
“Diệp sư huynh, vũ khí của huynh, thật là lợi hại”. Cảnh Nhược Lan nhích lại gần, trừng lớn mắt nhìn Nguyệt Luân trên tay Diệp Vân, “Còn có thể tùy ý biến lớn biến nhỏ a”.
“Nhược Lan!” Bạch Tố Trinh hắng giọng có chút trách cứ.
Cảnh Nhược Lan yếu ớt nhìn sắc mặt trách cứ của Bạch Tố Trinh, vội vàng quay về bên cạnh nàng. Cúi đầu yếu ớt nói: “Muội cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi, vì sao lúc đó vũ khí của Diệp sư huynh lại phát ra thanh âm khiến người ta đau lòng như vậy. Trong phút giây đó lòng muội thực đau, nước mắt liền không ngừng được chảy xuống”.
Nói đến đây, tất cả mọi người trầm mặc lại. Diệp Vân hạ mắt nhìn, lẳng lặng nhìn Nguyệt Luân màu lam nhạt trên mu tay mình. Nguyệt Luân a Nguyệt Luân, rốt cuộc mi là thứ tồn tại thế nào đây? Tất cả đều như câu đố, có lẽ, đến lúc mình nên hiểu thì mình sẽ hiểu.
“Khi đó, trái tim của ta cũng rất đau. Thanh âm kia mang theo rất nhiều đau thương. Nhưng mà không rõ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra”. Bạch Tố Trinh sắc mặt bình tĩnh chậm rãi nói.
Đoàn Dật Phong đứng một bên nghe mọi người nói không hề lên tiếng, nhưng mà khi đó hắn cũng sâu sắc cảm nhận được đau thương trong thanh âm kia. Điều khiến hắn khó hiểu là vì sao nam tử người Vạn Cổ Quật kia khi nghe thấy thanh âm này lại dừng tay.
Diệp Vân cũng chỉ cười nhàn nhạt: “Ta cũng không rõ ràng lắm. Được rồi, các ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi”. Dứt lời, Diệp Vân cũng không để ý tới, điểm nhẹ đầu ngón chân một chút, bay về phía ngọn cây. Dưới bầu trời đêm, ánh trăng non kia vẫn luôn sáng như lúc ban đầu. Diệp Vân trong lòng lại không hề thoải mái, nhưng cũng có nam nhân càng không được thoải mái hơn, dĩ nhiên lại là Đoàn Dật Phong .

Một đêm này, Diệp Vân cùng Đoàn Dật Phong thay phiên gác, cả đêm thái bình.
Ngày hôm sau, bốn người chuẩn bị lên đường. Bạch Tố Trinh khí huyết đã khá hơn nhiều, nhưng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.
“Bạch sư tỷ, để muội dẫn tỷ ngự kiếm phi hành đi”. Cảnh Nhược Lan nhìn vẻ mặt không được tốt của Bạch Tố Trinh tự nhiên thân thiết nói ra như vậy.
“Ừ”. Bạch Tố Trinh gật gật đầu, đi tới bên cạnh Cảnh Nhược Lan.
Diệp Vân cũng không nói gì thêm, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời. Ở đây chính là lãnh thổ của một tiểu quốc, nhưng lại trong một khe núi sâu hiểm trở, không có người nào ở, có thể yên tâm phi hành.
Đoàn Dật Phong bỗng nhiên xoay người nhìn về phía rừng cây rậm rạp, chau mày, tay đã chậm rãi đặt lên chuôi kiếm trên lưng.
“Yêu”. Đoàn Dật Phong bỗng nhiên cúi đầu phun ra một chữ, xoẹt một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ.
“Cái gì? Yêu? Ở đâu, ở đâu?” Cảnh Nhược Lan lập tức cảnh giác rút kiếm của mình ra, cũng mở to mắt khẩn trương nhìn về phía Đoàn Dật Phong. Bạch Tố Trinh cũng rút kiếm ra. Quả thật có yêu khí, nhưng mà lại rất yếu ớt.
Yêu? Diệp Vân thu lại ánh mắt đang nhìn bầu trời, nhìn theo ánh mắt mọi người về phía rừng cây rậm rạp. Chợt , Diệp Vân nở nụ cười, quả thật là có yêu, hơn nữa còn là người quen. Nha, không, là yêu quen.


Bình Luận (0)
Comment