Những tia nắng ban mai yếu ớt xuyên qua tán anh đào rực rỡ, rớt xuống trên vai một thiếu niên dáng vẻ nho nhã, đôi tay thanh thoát như ngọc của chàng đang nắm chặt lấy vạt áo của lục y nữ tử chừng mười hai, mười ba tuổi nhất quyết không chịu buông. Vẻ mặt lo lắng hắn nói với nữ hài tử:
- Họa Y nghe ta không được đi. Hoang núi cổ đó quá nguy hiểm, ở đó không chừng có hung thú thượng cổ hồng hoang ngươi đối phó không nổi đâu.
Nữ tử có chút bực dọc nói:
- Hiểu Tinh, ngươi làm gì vậy? Buông ta ra.
Lục y nữ tử mái tóc cột cao, sợi tóc mai tán loạn trong gió, thần sắc nàng có chút khẩn trương hất tay người kia ra khỏi xiêm áo của mình. Nàng cau đôi mày xinh đẹp như họa, ngữ điệu sắc lạnh nói:
- Khó khăn lắm ta mới tra ra tung tích về mảnh phù của Ma Huyết Châu. Ta không thể bỏ lỡ cơ hội lần này.
Hiểu tinh thấy được sự kiên định trong ánh mắt nàng, nhưng thái độ của hắn vẫn rất kiên quyết nói:
- Truyện này mà để bà ta biết được thì ngươi sẽ không có ngày yên ổn. bà ta mà biết ngươi truy tìm lệnh phù của Ma Châu thì ngươi biết hậu quả như thế nào rồi đấy. Chỉ e lúc đó ta không cứu nổi ngươi. hãy để ta đi cùng ngươi.
Hiểu Tinh ánh mắt lạnh lẽo nhìn nữ hài tử, khuôn mặt nàng vẫn còn mang vẻ non nớt, ngây thơ của trẻ con nhưng ánh mắt lại an tĩnh như người trưởng thành.
Nữ hài tử liếc nhìn lại hắn rồi nói:
- Ta độc chiến một mình quen rồi. Lần này ngươi hãy giúp ta như mọi lần đi. Những việc còn lại ta tự biết tính toán.
Thiếu niên vẻ mặt bất lực, không nói gì thêm, hắn biết những chuyện mà nàng đã quyết làm thì không ai có thể ngăn được. Hắn lấy từ trong tay áo của mình ra chiếc vòng Thập Nhị Canh Ngọc, là một chí tôn bảo vật bằng vàng nạm ngọc, điêu khắc theo hình phượng hoàng rất tinh xảo đặt vào tay nàng, nhẹ giọng nói:
- Hãy cẩn thận.
Họa Y đeo vòng vào tay, khẽ gật đầu. Giữa rừng hoa đào hồng thẫm bạt ngàn, nữ hài tử dáng điệu mong manh như những cánh hoa đang chấp chới bay trong gió, nàng trầm mặc một lát rồi quay người rời đi.
Bây giờ hoang sơn cổ đại Mạc Bích Sa đang là mùa hạ, từng lớp cát bụi cuốn bay trong gió trải dài hàng trăm dặm, không một bóng người cũng như mãnh thú, lại càng làm tăng vẻ hoang tàn sơ khai của hoang địa này. Phía ngoài nắng chói chang, gay gắt đến độ cỏ cây héo úa, vậy mà trong cổ động này hàn khí nồng đậm lạnh lẽo đang thấm qua lớp áo khiến Họa Y run rẩy. Trên những phiến cổ thạch cũ kĩ nhấp nhô ở thành hang, từng mảng rêu phong bao phủ ẩm ướt, chen chúc với những thân dây leo xù xì cổ đại to như thân người, đan xen quyện vào nhau, mọc rải rác khắp nơi. Không gian trong cổ động tối đen như mực. Trong không gian u tối, mùi tử khí bốc nên nồng đậm kinh thiên, bất chợt một giọng cười man rợ truyền tới:
- ha ha ha ha...
Giọng cười ghê rợn như tiếng ma quỷ chua chát quyện lẫn hung khí áp bức cường đại, làm nữ hài tử thấy rợn tóc gáy.
Một luồng hàn phong thổi qua khiến ánh đuốc le lói chập chờn như sắp lụi tắt, sát khí sắc lạnh mang theo mùi máu người tanh tưởi, tiếng cười vang vọng làm Họa Y giật mình hoảng hốt, suýt thì đánh rơi ngọn đuốc trên tay, lẩy bẩy bước đi chân bỗng va phải hòn đá khiến nàng ngã sõng soài ra nền đất , tay cảm thấy thứ gì đó bầy nhầy.
Nàng giơ ngọn đuốc lên soi thì lập tức trợn tròn hai mắt, thứ vừa chạm phải là một cái đầu người. Cái đầu nhầy nhụa máu thịt vẫn còn tươi,một phần dập nát, máu tươi vẫn còn đang rỉ ra vô cùng ghê rợn.
Dưới ánh đuốc lập lòe, thây người la liệt khắp nơi, chồng chất lên nhau nham nhở. Mùi máu tươi nồng nặc quyện với tử khí áp bức ghê người lan tỏa trong không khí cuồn cuộn.
Họa Y thất thần đứng nhìn đống xác chết la liệt, khung cảnh kinh dị trước mắt khiến người ta thấy ớn lạnh, rõ ràng nơi đây vừa mới xảy ra một cuộc hỗn chiến khốc liệt, có lẽ những môn phái này cũng nghe được tin tức về Ma Huyết Châu lên kéo đến đây tìm kiếm, nhưng không hiểu họ bị hung điểu mãnh thú gì tà sát diệt sạch như vậy. Trên thành cổ động cũ nát những vệt máu người bắn lên hết lớp này tới lớp khác tạo thành một vệt dài đỏ thẫm vẫn đang nhỏ xuống từng giọt huyết đỏ, khung cảnh trước mắt hỗn độn ngổn ngang có người mất đầu, có kẻ bị xé đôi người mà trên tay vẫn còn nắm chặt thanh kiếm không kịp buông. hung thú tàn bạo giết chóc sạch sẽ không chừa một ai, chỉ có những mảnh thây người chồng đắp lên nhau thành hàng trăm đống núi, rải rác khắp cổ động. Họa Y đã giao thủ với nhiều hung cầm, mãnh thú, không phải chưa từng kinh qua những cảnh máu me phanh thây cắt đầu, nhưng tàn khốc ghê rợn như thế này thì đây là lần đầu tiên nàng thấy.
Đang miên man trong dòng suy nghĩ, giọng cười ghê rợn kia lại vang lên khiến nàng bừng tỉnh, đưa mắt nhìn xung quanh thấy ở phía xa trong ánh sáng lập lòe, ở giữa đống xác thịt bầy nhầy không biết từ bao giờ mập mờ xuất hiện một bà lão thân cao hai trượng, quần áo rách dưới bẩn thỉu vấy máu đỏ hồng, làn da xanh lè như lá cây, mái tóc hung vật bạc trắng rũ rượi, trên miệng ngoạm miếng thịt đỏ tươi. Cảnh tượng ghê rợn hung hiểm phô bày trước mắt khiến nữ hài tử kinh sợ, Họa Y tuy hoảng loạn nhưng ánh mắt vẫn trong veo như làn thu thủy an tĩnh liếc nhìn yêu thú. Tử khí nồng đặc quyện lẫn máu tanh xâm chiếm không gian mờ tối trong cổ động.
Đôi mắt hung thú già đen đặc như màn đêm mùa đông lạnh lẽo, móng vuốt sắc nhọn đang quắp một cánh tay người bị ngoạm dở dang, máu từ cánh tay kia từng giọt vẫn đang tí tách chảy xuống, gớm ghiếc giống như một con quỷ dạ xoa. Sau một giây hốt hoảng Họa Y bình tĩnh đánh giá thứ trước mặt, biết đây không phải là quỷ dạ xoa mà là một yêu vật, một yêu vật thượng cổ hồng hoang có thể hóa hình. Một yêu vật thượng cổ cấp cao ư? Đến đánh yêu quái tép riu bình thường nàng còn thấy chật vật nói gì đến yêu quái cao cấp. Lần này khéo phải đi về hầu tổ tiên mất thôi.
Hung thú thượng cổ thấy con mồi xuất hiện liền buông cánh tay người đang cầm xuống, cười lên một tiếng khanh khách rợn người, bàn tay dài cứng cáp như chiếc móc nhọn cào vào tường tạo thành ba vệt sâu hoắm, từng vết cào đều loé lên những tia tử điện nhập nhằng phát sáng, đất đá vương vãi xuống từng mảng.
Họa Y cố trấn tĩnh, nắm chặt trong tay thanh kiếm Cẩm Vân sắc nhọn, khí thế cường đại áp bức. chớp mắt đã di chuyển đến đứng ngay sau lưng Họa Y, rất nhanh hung vật giương móng vuốt sắc nhọn như móc câu sáng loáng đã cào tới vai phải của nữ hài tử, khiến một mảng da thịt bị toác ra, máu tươi tuôn trào thấm đẫm y phục nàng đang mặc, Họa Y cảm thấy cả người ướt át, từng giọt máu tươi của nàng rơi xuống nền đất càng lúc càng nhanh. Tử khí càng lúc càng nồng đậm khuếch tán trong không khí, tạo nên một không khí ghê rợn.
Họa Y nhíu mày, cắn chặt đôi môi đỏ hồng lại, chưa kịp định thần lại thấy ngực đau đớn. Yêu vật tung chưởng đánh tới khiến nàng bay ra xa, thân thể nữ hài tử đập vào thành hang vỡ tung một mảng đất đá, đá tảng vụn vỡ văng khắp nơi rơi đầy cả trên người nữ hài tử, miệng nàng phun ra một ngụm máu tươi. Khí tức cường bạo, cuồng phong nổi nên thân ảnh hung thú trở nên mơ hồ, huyễn hoặc trong làn cát bụi.
Hung vật tức tốc lao đến trước mặt Họa Y há miệng, giơ hàm răng lởm chởm như bàn chông nhọn hoắt định ngoạm vào cổ nàng. Họa Y ngay lập tức quay người phi lá bùa vào mặt yêu quái hô:"Định." Con yêu già dính chú thuật ngoác miệng đỏ lòm đứng bất động, mùi yêu khí nồng nặc trong không gian lan tỏa dữ dội, tử khí kinh thiên vượt ngoài sức tưởng tượng.
Mặc cho vết thương rỉ máu đau đớn, Họa Y vùng lên tấn công, đường kiếm lạnh lẽo sắc bén chém đứt một bên cánh tay con yêu già, nàng gia tốc đổi hướng muốn dùng toàn lực chém đứt cổ nó nhưng lạ thay lưỡi kiếm bật lại kêu lên một tiếng lạnh người, như chém phải khối đá rắn chắc, phản công thất bại Họa Y thu kiếm nhảy ra xa, vừa ôm vết thương vừa thở hồng hộc, máu vẫn không ngừng rỉ xuống từng giọt.
Con yêu già bị tập kích đau đớn rít lên khè khè, từ từ hiện nguyên hình biến hóa thành một con mãng xà khổng lồ thân hình đen bóng, từng chiếc vảy to hơn hai trượng đen nhánh như một cái khiên bóng loáng, cứng hơn sắt thép phản chiếu hàng trăm thân ảnh của Họa Y lên trên. Thì ra đây là con Hắc Huyền xà yêu thú thời viễn cổ chuyên săn các hung thú như Nhã Cầm Điểu, Xạ Giác Tê trên những ngọn núi thái cổ làm mồi. hắc Huyền Xà nhe răng, bành mang, gào lên một tiếng rồi gia lực tiếp tục chồm về phía Họa Y.
Thân hình xà yêu to như cây đại thụ trườn đi đè nát đám xác người phía dưới thân, nhận thêm máu người hắc Huyền Xà càng trở lên điên cuồng hung bạo, thèm khát giết chóc, nó khè một tiếng hàng trăm giọt độc cứng như mũi tên, cùng đạo sấm sét ánh lam nhắm hướng Họa Y phóng tới. nàng tích tụ linh lực, tạo ra một hắc điểu phượng hoàng lửa có mười hai cánh, từ vòng ngọc trên tay bay ra. hỏa phượng điểu dũng mãnh, dang sải cánh rộng như ánh buồm cản lại lôi điện và nọc độc của xà yêu.
gió rít lên ào ào gào thét trong cổ đọng mờ tối. hắc Phượng Hoàng lửa cháy quanh thân rừng rực, bừng sang không gian trong cổ động như một mặt trời nhỏ, phi vút tới giơ móng vuốt sắc nhọn quắp lấy đầu rắn yêu, móng vuốt ấn xuống tạo ra một lỗ thủng lớn trên đầu hung xà, máu đen tanh tởi tuôn ra như suối. hắc huyền xà bị tập kích đau đớn, tức giận gào thét dữ dội rung chuyển hoang địa cổ, đất đá rơi xuống từng mảng lớn, không tránh kịp có khi sẽ bị đè nát tươm cả người.
Hắc huyền xà gặp đúng thiên địch khắc chế, nhưng với yêu lực tu luyện ngàn năm nó vẫn đủ sức phản công, quẫy đuôi hất tung hắc phượng hoàng vào thành hang. Do họa Y mới chỉ thăng cấp lên bán tiên linh lực yếu quá làm bảo vật Thập Nhị Canh Ngọc không thể phát huy được hết uy lực vốn có, hắc điểu kêu lên một tiếng chói tai thân thể tiêu tán.
Họa Y nhặt ngọn đuốc dưới đất mượn lửa thi triển hỏa thuật trú, lửa từ lòng bàn tay nàng biến hóa ra con hỏa xà, lửa trên mình nó bốc lên nghi ngút, hỏa xà lao như vũ bão về phía hắc huyền xà, cắn thẳng hàm răng lửa nóng rực vào cổ nó, quần đấu một trận sống mái.
Hỏa xà do họa Y tạo ra cháy hừng hực dũng mãnh như thực chất chỉ là hổ giấy không thể vây hãm xà thú thượng cổ kia lâu được, Họa Y quay người cố chạy thật nhanh nhất có thể. Ngọn lửa của hỏa xà bùng lên dữ dội thiêu rụi không gian trong hang động cổ, thiêu luôn đống xác người la liệt vây hãm khiến hung xà cổ yêu phải lùi lại.
Họa Y đang cố gắng vắt chân lên cổ mà chạy, bỗng khựng lại đập phải vách đá lục bích nhẵn nhụi khiến cả người nàng hơi choáng váng, phía trước là đường cùng. Trong không gian mịt mùng, chiếc vòng ngọc trên tay nàng ánh sáng tỏa ra từ đó biến hình thành một con thập nhị bươm bướm mười hai cánh phát sáng lung linh, thấy được phía trước là cánh cửa đá, thập nhị bươm bướm bay qua khe cửa xuyên vào bên trong, từ bên trong cửa đá ánh sáng yếu ớt xuyên qua truyền ra ngoài. Họa Y thấy trên cửa đóng một lớp bụi dày, dường như đã lâu chưa được mở ra. Nàng quan sát xung quanh, thình lình dùng kiếm dứt khoát cắt một đường trên cánh tay bé xíu của mình, nhỏ máu vẽ vài đường ngang ngang dọc dọc cùng những kí tự cổ xưa xuống nền đất, rồi lại cởi áo ngoài vất lại, ra sau một tảng đá cũ kĩ ẩn nấp, không quên dùng linh trú tạo kết giới phong ấn mùi máu tỏa ra từ cơ thể mình.
Ánh lửa cháy bập bùng lan rộng ra rồi lụi tắt, không gian bốc lên mùi khét lẹt u tối, hắc Huyền Xà rít lên khè khè lao như vũ bão về phía cánh cửa, nó cúi thấp đầu xuống, cái lưỡi chẻ đôi thò ra thụt vào tiến lại gần chiếc áo dính máu của Họa Y.
Một phiến đá lớn bất chợt đổ thẳng xuống thân mình xà yêu thượng cổ, nó dùng hết sức bình sinh để thoát ra nhưng không được, chỉ có thể nằm đó vùng vẫy một cách đau đớn tuyệt vọng, dường như có một tấm lưới nặng nghìn cân đang úp lên thân mình hung Xà.
hắc Huyền Xà dùng hết sức lực quyết chiến với nữ hài tử, khiến khí tức hung xà đột ngột tăng tiến, nửa thân sau thoát hỏi trú thuật tự do vùng vẫy, hung xà quẫy đuôi to như cái cây đại thụ ngàn năm trong không gian u tối, vô tình đập vỡ cánh cửa đá làm cát bụi bay mịt mù, nữ hài tử lúc này từ sau một phiến đá phía bên phải nhanh như chớp lao ra, phi lá bùa định thân: "Định."
Hắc huyền xà quá là nhục nhã, yêu thú thượng cổ như nó lại bị một con nhãi ranh dùng cùng một chiêu trấn áp đến hai lần. Hung thú bị dính bùa bất động, nàng nhắm trúng con mắt phải của xà yêu đâm tới, khí tức mãnh liệt, điện quang chằng chịt lóe lên khiến không gian trong cổ hang sáng loáng, nàng dồn lực đâm xuyên thẳng qua đỉnh đầu Hắc Huyền Xà. Hung xà ngoác miệng giơ hằm răng to như những cây chông đớp vào tay Họa Y. Chiếc răng nanh to như móc câu đầy lọc độc, xuyên qua cánh tay ra thịt toát ra, máu tươi tuôn ra ướt đẫm lớp áo trắng tinh giống như đóa hồng đào nở rộ rơi trên nền tuyết trắng. Do linh lực quá yếu nên yêu vật chỉ bất động trong giây lát, nó thoát khỏi bùa chú, vùng vẫy dùng đuôi hất văng nữ hài tử lên không trung, bị chiếc đuôi to như cây đại thụ ngàn năm quật trúng, nàng cảm thấy lồng ngực đau đớn, khí tức hỗn loạn không thể thở được, có lẽ vài cái xương sườn đã gãy, miệng trào lên ngụm máu tanh.
Tới khi Họa Y định thần lại đã thấy mình rơi xuống ngay cạnh một tảng đá lớn, miệng lại phun thêm một ngụm máu nữa, nàng thương tích đầy mình vết máu tươi nơi khóe miệng tràn ra rớt xuống cả y phục, tay phải cũng chảy rất nhiều máu, đến nỗi y phục như được nhuộm thành một bông hồng đỏ thẫm.
Nàng loạng choạng đứng dậy, tiến đến bên tảng đá lớn. Xà yêu bị kiếm khí xung thiên đâm thủng đầu, lúc này đã nằm im có lẽ đã chết nhưng nàng vẫn dùng hết mười phần linh lực miễn cưỡng bê một tảng đá lớn ghè xuống: "Phập". Đập nát đầu yêu thú. Nàng xé áo băng lại vết thương trên tay mình.
Vốn dĩ với chút linh lực ít ỏi của nàng so với mãng xà tu luyện ngàn năm thì đúng là trứng chọi với đá, chẳng qua do Họa Y đã bày sẵn ngũ hành bát quái trận tại nơi đặt chiếc áo, dụ được rắn yêu vào trong trận phục kích nên mới có cơ hội sống sót.
Trận pháp ngũ hành trấn yêu này dựa vào linh lực của người bày trận mà phát huy hiệu quả, làm cho yêu vật tạm thời bị vây hãm bên trong, đồng thời khiến yêu lực của chúng giảm sút.
Chỉ tiếc là linh lực nàng quá thấp kém tu luyện bao nhiêu lâu vẫn chưa vượt cấp thăng lên tiểu thượng tiên, nếu là người linh lực cao thâm cấp bậc tiên giả chắc chắn sẽ không cần phải vất vả đánh hung xà như vậy. Chém xong con hung thú mệt chết mà. Họa Y ngồi xuống thở gấp, sắc mặt nhợt nhạt vì mất máu.
Thân hình con yêu xà thượng cổ dần tan biến, chỉ còn một chút ma lực mong manh màu xanh nhạt như một làn khói mỏng manh uốn lượn bay trong không gian như vẫn còn vương vấn nhân thế. Làn ma lực mong manh như sợi chỉ từ từ bay qua cánh cửa đổ nát vào căn phòng phía bên trong. Căn phòng phía sau cánh cửa là không gian trống không, nền đất ẩm ướt bụi bặm, một luồng ánh sáng từ phía ngoài xuyên qua khe nhỏ ở đỉnh hang chiếu thẳng xuống chỗ một gốc cây khô cằn cỗi giường như héo rũ đã lâu, gốc cây xù xì mốc meo to bằng hai người ôm phần thân đã bị đánh gãy.Ma khí của xà yêu lượn quanh đó vài vòng rồi dần biến mất.