Hoạ Y lết thân xác trọng thương từ từ tiến lại chỗ gốc cây khô cằn cỗi đại thụ cổ xưa, máu từ vết thương chảy ra loang lổ thấm đỏ chiến giáp, có thể trong gốc cây chứa thứ mà nàng đang tìm kiếm, Họa Y tim đập mạnh bàn tay không tự chủ vô thức run rẩy, nàng đưa tay chạm vào vỏ cây sần sùi,nó lập tức nứt đôi ra, để lộ ra một miếng ngọc lam bích hình bán nguyệt.
Hoạ Y thẫn thờ nhìn vật trước mắt, thứ mà nàng phải mạo hiểm cả tính mạng để có được giờ lại chỉ là một món trang sức tầm thường chẳng có tác dụng gì ngoài đẹp. Đây không phải là Ma Huyết Châu trong lời đồn. Nàng thở dài bất lực, thế là hết cơ hội nhưng dù sao đây cũng là thứ phải mạo hiểm cả tính mạng mới có được nên nàng đành cầm lấy miếng ngọc quan sát kĩ một hồi, không hiểu sao nàng cảm thấy nó có vẻ quen thuộc, sau đó cất miếng ngọc vào trong vạt áo trước ngực.
Sau một hồi vật vã chiến đấu với yêu vật mà chẳng thu được gì. Họa Y thất vọng ngồi xuống dựa lưng vào gốc cây khô, nước da nàng trở nên trắng bệch vì mất máu. Bờ môi nhỏ như cánh anh đào từ tái nhợt chuyển sang thâm tím, nọc độc từ vết cắn lan ra trên tay tạo thành những vệt đen tím, vằn vện như những cánh bỉ ngạn nhuốm màu chết chóc.
Miệng vết thương chỗ răng nanh xuyên qua đã đen lại, máu từ đó chảy ra cũng chuyển thành màu đen. Cơn đau kịch liệt từ miệng vết thương dần lan ra toàn thân giống như đang có người cầm roi tử lôi quất vào thân thể nàng làm nàng run rẩy, cảnh vật trước mắt nhòa đi, không thể chịu đựng nổi Họa Y từ từ khép đôi mi lại ngã lăn ra đất ngất xỉu.
Trong cơn mê man tâm trí nàng trở nên hỗn độn. Họa Y thấy mình đang quỳ trên nền tuyết trắng xóa, trước thềm Dưỡng Tâm Điện, một đạo thiên lôi tử lam như một chiếc roi ra quất mạnh vào lưng nàng, cơn đau rát của Tử Lôi khiến bộ y phục màu trắng đang mặc trên người loang lổ vết máu tươi, giống như những bông hoa đỗ quyên đỏ thẫm.
Nàng ngã xuống đau đớn nằm trên lớp tuyết lạnh cóng, cái lạnh thấu xương của tuyết trắng cũng không bằng ánh mắt của phụ quân lạnh lùng như băng tuyết xuyên qua trái tim nàng. Thiên quân ngồi trên long ngai cao cao tại thượng nhìn về phía nữ hài tử mới chừng bốn, năm tuổi đầy nghiêm khắc nói:
- Mới chỉ một đạo thiên lôi cũng không chịu nổi rồi. Người làm ta thật mất mặt.
Thiên hậu vẻ mặt cao ngạo liếc nhìn nữ hài tử mình mẩy rớm máu rồi lại nhìn sang Diễm An con gái của bà ta với giọng điệu đầy kiêu hãnh nói:
- Tỷ tỷ ngươi mới năm tuổi đã vượt được tầng thứ nhất của Thập Đại Thiên Đạo chịu được ba đạo thiên lôi thăng cấp lên làm tiểu thượng tiên, ngươi đã bốn tuổi mới một đạo tử lôi đã không chịu nổi thật há chẳng khác nào xương cốt phàm nhân. Thiên đế chàng nên cho nó xuống Nhân giới tu luyện nâng cao tu vi.
Chuyện này chẳng khác nào gạch tên Họa Y ra khỏi Tiên giới đầy xuống nhân gian làm phàm nhân. Thấy vậy mẫu thân của nàng vội chạy lại quỳ trước mặt thiên đế cầu xin:
- Thiên Minh, chàng hãy để ta chịu tử lôi thay hài nhi. Tử lôi này không phải thiên lôi tầm thường, Y Y còn quá nhỏ không thể vượt cấp thăng lên thượng tiên được.
Thiên đế lạnh lùng nói:
- Đây là mệnh của nó. Nhược Linh nếu nó đã là hài tử của nàng thì nàng hãy thay nó gánh họa này.
Trên cao mây đen cuồn cuộn kéo tới mịt mùng: 'Uỳnh! Uỳnh". Hai đạo tử lôi đánh xuống khiến thân ảnh mẫu thân nàng quỵ ngã, cả người đầy dẫy vết thương, máu của mẫu thân đã nhuộm đỏ y phục thấm lên nền tuyết trắng xóa như một đóa thược dược kiên cường lết về chỗ Họa Y ôm nàng vào lòng. Họa Y nằm trên nền tuyết trắng khóc lóc gọi : "Mẫu thân". "Mẫu thân". Giây phút nhìn thấy mẫu thân vì bảo vệ mình mà phải chịu đau đớn như vậy nàng thề rằng nàng nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn để có thể bảo vệ mẫu thân. Không để ai làm tổn thương đến người nữa.
Được mẫu thân ôm trong lòng tuy thân thể vẫn vô cùng đau đớn nhưng Họa Y cảm thấy rất ấm áp. Cảm giác ấm áp khiến cơn đau kịch liệt có vài phần thuyên giảm. Mẫu thân dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc rồi gọi nàng nhưng giọng nói dường như trầm lại, như từ nơi xa vọng tới, như có như không:
- Họa Y, Họa Y ngươi tỉnh lại đi.
Giọng nói đó hình như không phải là của mẫu thân nàng, trong cơn mê man, nàng khẽ mở đôi hàng mi cong dài, nhìn thấy một gương mặt thiếu niên trong sáng, âm thanh của người đó từ nơi xa xôi dần dần lại gần vẫn liên tục gọi tên nàng:
- Họa Y người đừng làm ta sợ, ngươi tỉnh lại đi Họa Y.
Họa Y tỉnh lại từ cơn mê, thấy Hạ Hiểu Tinh gương mặt lo lắng, một giọt nước mắt nơi khóe mi trực trào ra. Nàng yếu ớt cất giọng hỏi:
- Hiểu Tinh, sao ngươi lại ở đây?
- Đồ nhát gan người khóc cái gì chứ? Đừng lo yêu vật đã bị ta diệt rồi! Ngươi không cần sợ hãi đến phát khóc như vậy đâu. - Họa Y đôi môi tái nhợt vẫn cố gắng mỉm cười.
Hiểu Tinh trợn mắt, gào lên:
- Nguơi diệt yêu vật ư? Yêu vật diệt người thì mới đúng. Nếu ta không vì lo cho ngươi mà đến đây, kịp thời cho ngươi dùng Giải Hoàn đan, thì ngươi đã vì trúng độc của yêu vật mà hồn xiêu phách tán đi về cõi hư không nào rồi.
Họa Y yếu ớt giơ tay gõ vào đầu hắn một cái, sau khi được uống đan dược chân khí vận chuyển khí tức lưu thông khiến nàng miễn cưỡng chống đỡ được. Khuôn mặt tuy vẫn tái nhợt nhưng đã ánh lên sắc hồng, nàng nhìn Hiểu Tinh nói:
- Cái đồ đáng chết ngươi tru ẻo ta đấy à? May cho ngươi là ta đang bị thương không thì…
Câu nói còn chưa dứt, tiếng bước chân rầm rập vọng lại, Hiểu Tinh vừa đưa tay kéo tấm khăn bịt mặt lên, thì một hắc y nhân đeo mặt lạ kín mít chạy vào. Cả ba hốt hoảng nhìn nhau, ngỡ ngàng giây lát, hắc y nhân bất ngờ vung trưởng nhắm nàng và Hiểu Tinh đánh tới, khiến hai người phải tránh né vô cùng khổ sở. Ngay sau đó có thêm nhóm người mặc khôi giáp màu trắng tay cầm binh khí theo vào, vừa nhìn đã biết đây chính là quân thiên tộc.
Họ lao vào hỗn chiến với hắc y nhân, tuy chỉ có một mình giữa vòng vây nhưng thân thủ hắn vô cùng nhanh nhẹn. Giờ nàng đã hiểu tại sao hắn không nói lời nào đã xuất thủ đánh nàng, chỉ vì nàng cũng đang mặc khôi giáp của thiên tộc. Hai người nhân lúc hai bên đang đánh nhau, nhanh chân rút khỏi vòng chiến.