Thiên Nghịch Địa Châu

Chương 1 - Giam Cầm

"Phù! Gần tới rồi! Ta cảm nhận được ý tưởng sáng tác mãnh liệt ở phía trước!"

Lê Hoàng Bá miệng thở dốc, tay quệt nhẹ lớp mồ hôi trên trán, trong lòng tràn đầy hứng khởi.

Hắn là một hoạ sĩ thiên tài người Việt, năm nay đã gần 30 tuổi, mấy năm trước hắn rời bỏ cuộc sống sung túc, sự nghiệp tươi sáng, kiên định rời bỏ thành phố Sài Gòn, một thân một mình đi tới nơi sơn dã hoang vu này.

Nếu so với người trẻ tuổi khác, khó mấy ai làm được, bằng năng lực như Hoàng Bá, tiền tài, mỹ nữ, muốn gì thì có đó, hưởng lạc sự giàu sang phú quý không tốt hơn sao.

Hành động ngẫu hứng của Lê Hoàng Bá, trong mắt người đời, thật dị lập, điên rồ, bồng bột.

Nhưng mấy ai biết được, đối với hắn, những phù hoa tạm bợ kia làm sao bằng được một bức hoạ tuyệt thế.

Thâm tâm hắn, một kiệt tác hội hoạ được tạo ra, đó mới là ý nghĩa sống đích thực, dù từ bỏ cả sinh mạng.

Những năm qua, Hoàng Bá luôn truy tìm ý tưởng hội hoạ khác biệt, hắn muốn tạo một thế giới mới, một bức phá vượt qua ngưỡng nhân sinh, do đó hắn không ngừng tìm kiếm khắp nơi.

Năm năm, hắn đã bẵng đi chừng đấy thời gian, người từng quen biết cũng gần như quên mất sự tồn tại của hắn, người còn nhớ thì cho rằng hắn bỏ đi xứ khác sống.

Đâu ai ngờ, Bá bây giờ lưu lạc nơi sơn dã, ôm giấc mộng hội hoạ kinh động lòng người.

Cũng chính chuyến đi dài này, đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời Bá.

Gạt đi sự mệt mỏi, miệng hắn nở nụ cười kích động nói:

"Ta tới đây!"

Có điều, sự vui mừng chớm mở không bao lâu, dị biến bất ngờ xuất hiện, âm thanh đứt gãy của cành cây khô, tiếp đó là tiếng sụp lún đột ngột "Bụp!", thân hình hắn lọt tỏm xuống hố đen ngòm.

La hét thất thanh đến cổ họng rỉ cả máu, Hoàng Bá cứ vậy rơi mãi hết gần 3 canh giờ liên tục, cuối cùng kiệt sức ngất đi.

Thời gian trôi, mới đó đã một ngày, tỉnh lại, cả người hắn đau nhứt không thể cựa quậy, máu từ các vết thương tuôn ra thấm vào đất cát, cố gắng làm một chút cử động nhỏ cũng không thể.

Hoàng Bá nhận ra bản thân không chỉ bị thương rất nặng, xương cốt vỡ vụn hoàn toàn, lại bị đất cát đè lên như bị chôn sống.

Cố gượng mở một bên mí mắt rách lòi cả thịt nhễu nhão máu, đáng tiếc chẳng thấy gì ngoài mảng tối đen như mực.

Hoàng Bá tuyệt vọng, thở mệt nhọc thầm nói:

"Vậy là xong rồi! Chết thế này đúng thật ác mộng! Ta vẫn chưa hoàn thành ước nguyện đời mình mà đã bỏ mạng rồi sao? Ta không cam lòng!"

Ở trong môi trường dưới đất lâu, khí lạnh ngấm vào xương cốt, đặc biệt phần tổn thương, khiến Hoàng Bá co giật từng cơn, mặt mày tím tái như cái xác.

Hắn muốn buông bỏ kháng cự, cười khổ đợi chết, bằng vào tình trạng hiện tại, chưa bỏ mạng vì thương tích, cũng chịu sao được khi nước không, oxi không, lương thực không.

Có điều, Hoàng Bá chợt nhận ra, nơi này hắn vẫn hô hấp bình thường, có lẽ do đất ở đây quá tơi xốp, hoặc thậm chí hắn đang ở rất gần lối thoát nào đó.

Dù suy đoán chưa biết đúng hay sai, có thể là đúng, hắn cũng làm gì được, với thân thể tàn phế hiện tại, và bị lấp đầy đất đá, chuyện tự mình cứu mình nghe thật hoang đường.

Lúc này, từ trong khe đất trên khuôn mặt chảy ra một dòng chất lỏng đỏ đặc, sền sệt như hồ, mùi tanh nồng như máu.

Chất này chảy lên mặt, thuận đường rót vào miệng hắn, mùi vị mặn mặn ngọt ngọt, lơ lớ đầu lưỡi, cực gợi thèm khát ăn uống.

Hoàng Bá cứ vậy uống hết vào trong bụng, không biết qua bao lâu, hắn càng uống càng thấy thoải mái, đặc biệt các vết thương trên người đã hoàn toàn lành lặn, ngay cả một vết xẹo nhỏ cũng không có.

Đương nhiên, hắn không để ý tới điều này, có lẽ ở trong không gian kín thời gian dài, cơ thể tạm thời đồng hoá như thạch.

Khoảng thời gian này, ngoài chất lỏng như máu còn xuất hiện loại côn trùng như giun đất, chúng ngoa ngoe nhầy nhụa dịch nhầy.

Đương nhiên, mắt hắn không nhìn thấy được, cảm giác bò trên da mặt nhột nhạt cực kỳ khó chịu, kèm mùi tanh nồng nặc.

Ban đầu, Hoàng Bá cố gắng chịu đựng, nhưng số lượng mỗi ngày một nhiều, bò lúc nhúc khắp trên người, khiến hắn vô cùng chán ghét.

Khi hoả khí đã tới đỉnh điểm, mắt hắn toé lên vài sợi gân máu dữ tợn, động tác thật nhanh mở miệng ngoạm ngay lấy vài con bò trên môi nhai ngấu nghiến.

Chất dịch phúng ra nhớt nhợt, vị hơi chua chua, mằn mặn, và một chút vị béo.

Trong cổ họng nhộn nhạo muốn ọc ra ngoài, Hoàng Bá gằng mình nuốt mạnh xuống.

Chẳng biết qua bao lâu, hành động này cứ lặp đi lặp lại liên tục, số lượng trùng lên tới hàng ngàn hàng vạn con, tất cả đều trở thành lương thực bất đắc dĩ, chúng vẫn còn đang không ngừng tăng lên.

Từ ghê tởm cho đến khoái khẩu, hắn điên cuồng nhai ngấu nghiến, dịch nhầy nhễu nhão chảy khắp mặt mũi, nào giống một con người, mà là một dã nhân thì đúng hơn.

Hoàng Bá gọi chúng là Giun Mật, bởi chúng mập mạp, dinh dưỡng rất nhiều.

Quả thật, không phải ai cũng đủ dũng khí để dùng món này, hay đặt tên mỹ miều như vậy, độ kinh dị đó thật chẳng đảm đương nổi.

Thời gian thấm thoát trôi qua, Hoàng Bá đã mắc kẹt trong lòng đất được một năm tròn.

Có một việc hắn không ý thức được, cường độ thân thể lúc này đã rắn chắc vô cùng, nếu đem so sánh ở giới tu hành, rất hiếm người cùng trang lứa sánh kịp.

Hắn chỉ đơn thuần nhận ra sức nặng đất đá đã giảm lớn, không còn cảm giác đè ép khó chịu, một vài bộ phận cơ thể có thể động đậy được một chút ít, so với lúc mới đầu cũng là dễ thở hơn.

Sống như cái xác chôn sống cả năm trời, Bá những tưởng bản thân chính là sinh vật được sinh ra từ đất.

Những buồn chán, đau khổ, tuyệt vọng, đều là cảm xúc đã từng, bây giờ hắn dửng dưng với mọi thứ, chỉ khao khát mong cầu được sống.

Nếu nói không muốn tồn tại, đó chính là lời nói dối, sợ chết là bản năng vốn có, ai sinh ra mà không muốn được sống, người từ bỏ điều này thật ngu xuẩn, nghịch với thiên địa tạo hoá.

Hoàng Bá từng muốn cắn lưỡi, hay tự nín thở để kết thúc cho xong, sống mà đau khổ đến vậy chi bằng chết đi, nhưng đến cuối cùng vẫn không làm được, tự giết chính mình thật khó, đã vậy hắn sẽ cố gắng gượng sống.

Dù một tia hy vọng nhỏ, hắn vẫn không bỏ qua, chính vì lẽ đó, những gì có thể ăn được, những gì có thể uống được, hắn xơi tái tất.

Đó là trong suy nghĩ hắn, thực tế khi bị rơi xuống nơi này, lý luận logic khoa học gì đó đã không còn phù hợp, bằng việc bị vùi lấp, thậm chí máu trong người chảy đến khô cạn, sự sống chẳng phải vẫn cứ tiếp diễn.

Lúc này, một giọng nói như bé trai bất ngờ ngân lên bên tai Hoàng Bá:

"Cường độ thân thể tốt hơn rồi! Ý chí cũng kiên cường! Không giống những tên phế vật trước kia! Xem như cũng tạm chấp nhận!"

Hắn giật mình đảo con ngươi qua lại, hơn một năm qua đã không nghe thấy tiếng người, bỗng chốc xuất hiện, nội tâm vừa vui mừng, vừa kỳ dị.

Hắn nghi ngờ ngẫm nghĩ:

"Nơi này sao lại có tiếng trẻ con được! Không lẽ tiếng của thần chết! Hay tiếng của vong hồn!"

Qua lát lâu thời gian, không thấy Hoàng Bá đáp lời, giọng nói kia lần nữa vang lên:

"Chủ nhân không hiếu kỳ vì sự xuất hiện của ta ư?"

Hoàng Bá tiếp tục giữ im lặng, hắn muốn xem rốt cuộc là thứ gì, nếu là lúc trước hắn nhất định sẽ sợ hãi, kinh hoàng, nhưng hiện giờ thật sự có là thần chết thì đã sao, bị giam cầm thế này cả năm nay, khác mấy với địa ngục.

Bị Hoàng Bá phớt lờ, bóng ảnh ẩn giấu cũng chẳng bận tâm ý tứ, hồ hởi nói:

"Ta là Địa Châu linh! Xin được ra mắt chủ nhân!"

Lần này không giữ thái độ im lặng nữa, Hoàng Bá mắt ngưng trọng tò mò hỏi:

"Địa Châu Linh? Là thứ gì?"

Bóng ảnh trắng mờ ở một vị trí nào đó lượn qua qua lượn lại vài vòng, nét mặt đăm chiêu như đang suy nghĩ, một chập khá lâu mới đáp lại:

"Ta cũng không biết! Khi được sinh ra, tiềm thức muốn ta tìm một chủ nhân!"

Hoàng Bá kỳ quái, hỏi thêm:

"Vậy ngươi muốn ta làm chủ nhân của ngươi?"

Bóng ảnh trắng hí hửng nói:

"Đúng như vậy! Không chỉ có ta, mà còn cả Thiên Nghịch Địa Châu này!"

Hoàng Bá tròng mắt tụ lại, tiếp tục hỏi:

"Thiên Nghịch Địa Châu lại là gì?"

Đợi mãi không thấy giọng nói như trẻ con phản hồi, Hoàng Bá có chút hụt hẫng, miệng thì thầm:

"Nãy giờ không phải ảo giác của ta chứ! Lẽ nào ta bị mắc chứng hoang tưởng rồi sao?"

Đúng lúc này, lớp đất đá bao bọc quanh người Hoàng Bá bỗng chốc tan biến đi như không khí, mở rộng thành một cái động nhỏ kích cỡ chừng một gian phòng.

Hắn kinh ngạc tới mức chết lặng đi, mắt trân trối nhìn khoảng trống xung quanh, hơn một năm nay bị chôn vùi như cái xác, hắn cố gắng tồn tại bằng mọi giá, dù không nghĩ sẽ có ngày được tự do, không bị trói buộc mọi hoạt động.

Cảm giác đó khủng hoảng tới tận sâu linh hồn.

Giờ đã được cởi bỏ xiềng xích, Hoàng Bá kích động, nước mắt chảy xối xả ra hai bên gò má, nụ cười man dại rú lên, hắn cứ vậy vừa khóc vừa cười nhảy nhót tưng tưng khắp động.

Mặc dù chỉ một khoảng trống nhỏ, thế nhưng đối với hắn mà nói đó chính là hạnh phúc vô bờ bến.

Từ một chàng hoạ sỹ tài hoa phong nhã, bỗng chốc bị chôn sống hơn cả năm trời, bi kịch tàn nhẫn đó nghĩ thôi đã thấy ớn lạnh.

Hiện tại chính là thiên đường, được tự do dù vẫn trong không gian chật hẹp, chỉ bằng vậy hắn đã thấy sướng đến tê dại.

Bình Luận (0)
Comment