Bóng ảnh màu trắng bất ngờ xuất hiện phía trên đầu Hoàng Bá, một con rồng nhỏ mập mạp, trên mặt phần mỡ thừa quá nhiều làm mắt nó chỉ còn hai chấm nhỏ, phía trên đầu có cặp sừng mới nhú ngắn cũn cỡn.
Không khó để nhận ra đây là rồng con, tuy bộ dạng nặng nề nhưng vô cùng linh hoạt, nó lượn lờ trên không, hàm nhe ra lòi cả bộ răng nhọn óng ánh.
Hoàng Bá đang phấn khích chợt khựng lại, đưa mắt nhìn chằm chằm nó, sự xuất hiện bất thình lình làm hắn có phần đề phòng.
Hôm nay có nhiều thứ kỳ lạ xảy ra, vừa nói chuyện với giọng nói bí ẩn, sau đó không gian được mở rộng, tiếp đến lại gặp sinh vật như rồng.
Đương nhiên, hắn đối với loài này không hề xa lạ gì, trong truyền thuyết, tranh ảnh, truyền thông đều thấy, chẳng qua gặp thực tế vẫn là lần đầu.
Hoàng Bá không ngờ thế gian vậy mà tồn tại rồng thật, nếu có dụng cụ vẽ, hắn chắc chắn không đắn đo nguy hiểm mà thi triển hoạ pháp, mục đích của hắn chẳng phải luôn tìm kiếm điều thần kỳ thế này.
Đáng tiếc, khi té vào trong giếng ba lô đã rớt ở phương nào mất rồi.
Mặc cho ánh mắt kích động của Hoàng Bá, rồng trắng nhỏ hứng thú bay lại gần, lượn qua lượn lại quanh người hắn, bộ dạng nô đùa như đứa trẻ con quấn quít bên phụ mẫu.
Chập sau, nó mới dừng lại ở cách Hoàng Bá một khoảng, hàm mở ra lộ răng như cười nói:
"Chủ nhân không cần ngạc nhiên! Vừa nãy chẳng phải đã giao lưu rồi sao!"
Hoàng Bá giật mình, con rồng phát ra tiếng người làm hắn khiếp đảm, hơn nữa giọng nói này rất quen tai, chẳng phải vừa rồi nói chuyện với hắn còn gì.
Hắn đứng như trời trồng tại chỗ, mắt cẩn thận quan sát tỉ mỉ, môi khẽ động hỏi:
"Thật là ngươi?"
Rồng nhỏ tỏ vẻ kỳ lạ nói:
"Không phải ta thì là ai! Ta chính là Địa Châu Linh!"
Hoàng Bá thở phào nhẹ nhõm, hắn chỉ sợ gặp phải quái vật hung ác, vừa tránh được vỏ dưa lại gặp trúng vỏ dừa, vậy thì đen như lọ đáy nồi.
Hắn thả lỏng tinh thần nói:
"Ta còn tưởng vong hồn đứa trẻ chứ! Trông bộ dạng ngươi rất sung túc đấy!
Địa Châu Linh không hiểu ý tứ trong lời nói của Hoàng Bá, hai cọng râu đung đưa qua lại, biểu cảm vô tư đáp:
"Thì ta vốn dĩ là trẻ con mà! Ta sinh ra chưa đầy một ngàn năm đâu!
Hoàng Bá trố mắt, như không tin vào lỗ tai mình, hỏi lại:
"Ngươi nói ngươi sống được một ngàn năm rồi?"
Địa Châu Linh ngước mặt lên, móng vuốt để dưới hàm, trông ngô ngố, tựa hồ suy nghĩ:
"Chắc là không sai đâu!"
Hoàng Bá nội tâm dậy sóng, 1000 năm bằng 10 thế kỷ, cũng qua hết 10 đời người, nếu nói nó còn trẻ con vậy thế giới này cũng quá loạn hay sao.
Có điều vấn đề này cũng chưa cần minh chứng, cũng không cần đúng sai, cái hắn quan tâm hiện giờ là làm sao thoát ra ngoài.
Nếu con rồng này đã sống được 1000 năm ở đây, chắc hẳn sẽ biết cách, ngẫm nghĩ thế hắn bèn hỏi:
"Đây rốt cuộc là nơi nào? Ngươi biết cách ra bên ngoài không?"
Nghe vậy, Địa Châu Linh không tỏ vẻ thần bí, ngược lại rất thoải mái trả lời:
"Ta tất nhiên biết!"
Hoàng Bá mừng rỡ, giọng đôi phần gấp gáp:
"Tốt quá rồi! Ngươi có thể chỉ ta cách ra khỏi đây không? Ân tình này ta sẽ không bao giờ quên!"
Địa Châu Linh sững người, lắc đầu nguầy nguậy:
"Chủ nhân không thể đi được!"
Hoàng Bá có chút bực mình, gằng giọng:
"Tại sao chứ?"
Không đáp lại, Địa Châu Linh há miệng thổi ra một cái bong bóng trong suốt, sau đó vỡ "phịch!", một màn sáng xanh dương chập chờn như mặt nước hình thành.
Đưa móng vuốt ngắn ngủn về hướng màn sáng, Địa Châu Linh nói:
"Cửa ra ở đây! Chủ nhân có thể thử!"
Hoàng Bá không vội vào ngay, nhìn ý tứ của con rồng mập trước mắt, khả năng thoát được chưa tới 1%, nhưng dù sao cũng phải thử một phen, nếu không sẽ khó yên lòng về sau.
Hắn dò xét cẩn thận, cảm thấy không điều gì bất thường, nếu thực có bất thường bằng với năng lực hiện giờ làm sao cảm nhận được, chẳng qua theo bản năng vẫn phải bài bản.
Địa Châu Linh chẳng mảy may quan tâm, nó lười biếng thả thân rồng thừa mỡ trôi lềnh bềnh trên không, miệng ngáp dài.
Lúc này, Hoàng Bá đang từng bước tiến lại gần màn sáng, tâm trạng càng lúc càng căng thẳng, một năm qua hắn đã chịu đựng sự khủng hoảng về tinh thần trầm trọng, từ một chàng trai vui vẻ, hoạt bát, giờ đã thành một người lạnh lùng, sát phạt, toan tính trước sau.
Sự biến dạng trong tính cách, kết quả từ thời gian bị chôn sống dưới lòng đất, hắn mãi mãi không bao giờ muốn thử lại.
Khi Hoàng Bá bước vào trong màn sáng, một tiếng "Ca!" vang lên thật lớn, cả người hắn như va chạm vào tấm kim loại cứng, ngay lập tức bị phản chấn xô hắn đẩy ngược lại.
Hoàng Bá chau mày, tiến tới tiếp tục thử lại lần nữa, vẫn như cũ bị đẩy ngược về phía sau.
Lần 3, lần 4, lần 5, hắn liên tiếp xông vào, mãi cho đến lần thứ 100, hắn mới thật sự bỏ cuộc.
Miệng khô khốc, vầng trán toát đầy mồ hôi ướt đẫm, hắn điên cuồng đấm vào mặt đất "Bụp! Bụp!", da mu bàn tay rách toạc, máu me be bét.
Hoàng Bá ngửa cổ hét lên giận dữ:
"Tại sao! TẠI SAOOOOOOOO!"
Đối với cảm xúc tuyệt vọng của hắn, Địa Châu Linh đâu thể hiểu được, nó dù sao chỉ là sinh linh tinh thần của Thiên Nghịch Địa Châu, hơn nữa thời điểm này nó không khác gì một đứa trẻ.
Nó chỉ hiểu được đại khái chủ nhân đang không thoải mái, ra ngoài kia có lẽ là việc rất quan trọng.
Hai sợi râu đung đưa bay múa qua lại, Địa Châu Linh nói:
"Nếu chủ nhân muốn ra khỏi đây lúc này thì không thể! Nhưng không phải là không được!"
Nghe được lời này, Hoàng Bá mở trừng mắt, trái tim đập nhộn lên liên hồi, đứng bật dậy lao tới gần Địa Châu Linh hỏi dồn dập:
"Còn cách khác sao? Ngươi mau nói đi! Dù có khó khăn hay nguy hiểm thế nào, ta cũng chấp nhận! Ngươi cho ta biết, làm sao mới có thể rời khỏi nơi này?"
Địa Châu Linh lượn qua lượn lại, thủy chung với biểu cảm hài hước nói:
"Chủ nhân không cần nóng lòng! Nghe ta nói rõ mọi thứ đã!"
Hoàng Bá lòng như kiến cắn, hối thúc:
"Ngươi mau nói nhanh đi!"