Thiên Nghịch Địa Châu

Chương 3 - Đứa Trẻ Ngàn Tuổi!

Không gian động tầm 9 mét vuông, nhờ ánh sáng từ Địa Châu Linh hắt ra, cái tối tăm u ám đã không còn, lúc này nó ngoe nguẩy đuôi, ung dung nhìn Hoàng Bá nói:

"Nơi này gọi là Thiên Nghịch Địa Châu hay còn gọi là Thiên Nghịch Địa Quả! Được sinh ra từ Vô Tận Nhân Duyên Thụ! Ta chính là sinh linh tinh thần của Thiên Nghịch! Nói cách khác ta chính là linh hồn, còn Thiên Nghịch là thể xác!"

"Thiên Nghịch Địa Quả xuất hiện từ khi nào, chính ta cũng không rõ! Ngay khi vừa thức tỉnh, ta chỉ biết nơi này cần một người làm chủ! Nếu không cả ta và Thiên Nghịch Quả đều sẽ tan biến sau một thời gian nữa!"

"Trước chủ nhân đã có 9 người tới đây! Chỉ là bọn hắn đều không vượt qua được thời điểm dung hoà ý chí! Trước sự chôn vùi của Thiên Nghịch, họ đã chọn cách cắt đứt sinh mệnh! Dù sao những người đó đều là kẻ tu hành, làm việc này không khó! Chủ nhân nên cảm thấy may mắn vì mình là phàm nhân! Nếu không đã thành người thứ 10 thất bại!"

Lời giải thích của Địa Châu Linh, Hoàng Bá nửa hiểu nửa không, nhiều thứ lạ lẫm chưa từng nghe nói tới, nghe cứ như truyện tiểu thuyết tu tiên vậy.

Điểm mấu chốt nhất là cách thoát ra ngoài vẫn chưa thấy nó đả động tới, đáy lòng Hoàng Bá càng thêm nặng trĩu.

Điều để ý khác từ lời nói của Địa Châu Linh chính là 9 người xấu số trước kia, ngẫm nghĩ một hồi lâu, như nghiệm ra điều gì, hắn chau mày chất vấn:

"Hoá ra ngươi kéo bọn ta vào nơi chết tiệt này?"

Địa Châu Linh hí hửng, nhe răng ra như cười:

"Chủ nhân nói đúng rồi! Không có ta sao mọi người vào đây được!"

Hoàng Bá huyết khí sôi sục, da mặt căng như dây đàn, miệng không ngừng quát tháo:

"Mẹ kiếp! Bổn lão tử cần ngươi kéo vào sao! Ngươi có biết một năm qua ta đã trải qua như thế nào hay không? Con rồng mập chết dẫm! Ngươi mau đưa ta ra ngoài!"

Địa Châu Linh thụng mặt, lắc đầu:

"Nếu chủ nhân muốn ra ngoài trực tiếp thì không thể! Chỉ khi Thiên Nghịch Địa Quả trưởng thành hoàn toàn! Lúc đó chủ nhân muốn đi đâu cũng được!"

Hoàng Bá cau có, đây vốn dĩ như một trò đùa tai ác, mà hắn trở thành con chuột bạch ngu ngốc, cái gì mà Thiên Nghịch Địa Quả, cái gì mà Vô Tận Nhân Duyên Thụ, cái gì mà chủ nhân, những thứ này hắn đếch quan tâm.

Nói cả nửa ngày, đến cuối cùng vẫn là không rời đi được, chán chường, tuyệt vọng, hắn ảo não ngồi phịch xuống, ngửa đầu thở dài.

Trông bộ dạng cá sa bờ, một thân ý chí trước kia bay vụt đâu mất, tình cảnh này khác gì một tên vô dụng bất cần đời.

Cũng trách không được Hoàng Bá, một năm ác mộng đó đủ khiến bất kỳ một ai sẽ đánh mất đi bản tâm.

Cái còn lại đa phần là bản chất hoang dã, kỳ dị, tàn khốc, vô cảm.

Với thái độ của Hoàng Bá, Địa Châu Linh có phần khó hiểu, chẳng phải có cách ra ngoài sao, thế nhưng chủ nhân nó đau khổ đến vậy, chẳng lẽ nó đã hiểu sai gì đó.

Nó lượn qua lượn lại quanh Hoàng Bá, mắt to mắt nhỏ trầm ngâm suy nghĩ, chốc chốc lại liếc nhìn hắn gật gật gù gù như hiểu rõ, động tác này lập đi lập lại hàng chục lần.

Đúng lúc này, Hoàng Bá từ trong khốn khổ trở về, tâm trạng bình ổn hơn đôi chút, nhìn thấy Địa Châu Linh ngu nga ngu ngơ bên cạnh, hắn chợt bật cười khẽ, đây là nụ cười đầu tiên sau hơn một năm qua, như giọt sương ướt nhẹ mảnh đất khô cằn.

"Con rồng mập này...! Một đứa trẻ ngàn tuổi!"

Thầm nghĩ trong lòng, Hoàng Bá buông bỏ oán niệm, điều hắn làm là tiếp tục nghĩ cách.

Dùng những ngón tay chải lại mái tóc đầy khô cứng, giờ đã dài tới eo, lộ ra khuôn mặt góc cạnh cân đối, tuy không phải một mỹ nam, nhưng độ nam tính chân chất cực kỳ thu hút ánh nhìn.

Từ trong túi quần lấy ra một con dao cạo, đây là theo thói quen hắn luôn mang theo trong người, qua tầm một khắc, trên mặt đã nhẵn nhụi, từ cạnh áo, hắn xé mạnh một đoạn vải, buộc lại mái tóc dài.

Lúc này, bề ngoài đã khá chỉn chu, chỉ là thời gian dài chưa được tắm, cơ thể cát bụi bám vào nhem nhuốc, mùi hôi toả ra nồng nặc gay mũi.

Hoàng Bá cũng quen cảm giác này, ở đây cũng chẳng có ai ngoài con rồng mập, hắn tất nhiên không để tâm.

Đưa mắt nhìn Địa Châu Linh, Hoàng Bá phát hiện nó đang ngáy khò khò ngon lành từ lúc nào, hắn chộp vào cái mỏm của nó lắc mạnh vài cái, nói:

"Dậy đi!"

Bị tác động vật lý, Địa Châu Linh ngoe nguẩy thân rồng, trong cổ họng phát âm thanh ư ứ.

Đến khi Hoàng Bá buông tay ra, nó chống đuôi dựng thẳng thân, móng vuốt chụm lại che trước hàm, nước mắt ngắn dài uất ức nói:

"Chủ nhân hà hiếp rồng không thấy đau lòng sao!"

Hoàng Bá quắc mắt, cười gằng:

"Người bớt sến súa đi! Khi nãy ngươi nói Thiên Nghịch Địa Quả gì đấy trưởng thành là thế nào? Ngươi nói rõ ta nghe xem!"

Địa Châu Linh thụng mặt, lượn vài vòng trên không, sau đó dừng lại giải thích:

"Thiên Nghịch Địa Quả muốn trưởng thành không hề khó! Chủ nhân chỉ cần cung cấp thiên tài địa bảo để nuôi dưỡng là được!"

Hoàng Bá cau mày:

"Ngươi nói cũng như không nói! Không thể ra ngoài sao ta tìm được đây!"

Địa Châu Linh giơ móng vuốt ngắn ngũn gãi gãi đầu, khịt khịt lỗ mũi:

"Cái đó ta cũng không biết!"

Hoàng Bá

...

Như sựt nhớ ra điều gì đó, hai mắt Địa Châu Linh sáng lên, từ trong mồm thổi ra cái bong bóng màu xanh trong suốt, "phịch" một tiếng vỡ ra, 7 túi màu da bò và 2 cái nhẫn màu trắng rớt xuống đất.

Hắn nhìn qua ngạc nhiên, hỏi:

"Đây là thứ gì?"

Địa Châu Linh hí hứng, đáp:

"Túi và nhẫn trữ vật của 9 tu sĩ đã chết để lại! Chủ nhân xem bên trong có gì dùng được không? Ta đã xoá ấn ký của bọn họ rồi! Chủ nhân chỉ việc đưa tinh thần vào bên trong là được!"

Hoàng Bá sững sờ, cảm giác sao giống trong truyện tu tiên đến lạ, hắn ngẫm nghĩ:

"Rốt cuộc đã rơi tới nơi nào đây? Thế giới này điên lên rồi sao?"

Khẽ thở dài, hắn nói:

"Ta không biết cách đưa tinh thần vào!"

Bình Luận (0)
Comment