"Chủ nhân tập trung tinh thần! Đưa ý niệm vào bên trong là được!"
Địa Châu Linh nói xong thì há mồm thè lưỡi, hai chân trước đặt ngang ngực, mắt long lanh chờ đợi.
Nhìn điệu bộ của nó, Hoàng Bá không chịu được nói:
"Ngươi là rồng chứ phải chó đâu!"
Không biết nó nghe hiểu không, trông bộ còn thích thú hơn khi được nói vậy, hắn lắc đầu không thèm quan tâm đến.
Đặt tay lên một túi trữ vật, Hoàng Bá cảm thấy như những túi da bò bình thường, nghe Địa Châu Linh chỉ cách trước đó, hắn đưa ý niệm vào, cách làm đơn giản như nghĩ tới một cô gái xinh đẹp.
Ngay lập tức, tầm nhìn của Hoàng Bá như bị hút vào một không gian nhỏ độ chừng một mét vuông, bên trong có nhiều cổ vật lạ lẫm hắn chưa thấy bao giờ.
Theo ý niệm, hắn lôi tất cả ra ngoài, như vậy sẽ thuận tiện hơn cho việc xem xét.
Đối với những đồ vật này, Địa Châu Linh chưa hề xem qua hay đụng tới, lúc 9 người kia bỏ mạng, nó chỉ thuận tay đem cất đi, lúc này nó gom mình đối diện Hoàng Bá, bộ dạng con cún hiếu kỳ với đồ vật của chủ.
Mọi thứ bày biện la liệt, trước đó ý niệm bị hút vào, tầm nhìn có chút không quen, chỉ thấy đại khái được một số thứ.
Trên mặt đất, hắn kiểm kê thấy 4 bộ y phục cổ trang khác màu dành cho nữ, 2 cây trâm cài bạc óng ánh, một chiếc túi thơm màu hồng.
Hắn thất thần vài tức, lòng kinh nghi nói:
"Gì thế này! Đi đóng phim sao! Nhưng diễn viên giờ biết tu tiên à?"
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn Địa Châu Linh mang theo nghi vấn, đáp lại là cái đuôi rồng ngoe nguẩy, đôi mắt hồ hởi, nói cộc lốc:
"Mấy bộ này trông đẹp đó! Chủ nhân mặc vào rất hợp!"
Đỉnh đầu Hoàng Bá như bốc lên khói xanh, mắt nheo lại, cơ mặt nổi cả lên, nhoài tay tới gõ mạnh lên đầu Địa Châu Linh một cái thật mạnh, nói:
"Mặc cái đầu ngươi! Sao ngươi không mặc đi!"
Bị cú đau, nó ôm đầu rên ư ử, nước mắt ngắn dài phân bua:
"Đồ này ta mặc đâu vừa!"
Hoàng Bá quắc mắt, Địa Châu Linh vội cúi đầu xuống im thin thít, móng vuốt vẽ vời linh tinh trên nền, một một hai hai ngoan ngoãn.
Ngoài những đồ dùng ngoài thân, túi trữ vật này còn có 5 gốc cây khô héo, 3 bình sứ nhỏ, 15 hòn đá màu xanh nhạt cỡ đầu ngón tay, và một cây chủy thủ màu đồng. (Bề ngoài như kiếm, kích cỡ bằng con dao)
Tất nhiên, đó chính là linh dược, bình đựng đan dược, linh thạch, linh binh, hắn vẫn chưa có khái niệm đó.
Hoàng Bá nhìn chăm chú 5 gốc cây khô, trong lòng buồn bã, đã lâu chưa từng thấy thực vật, khiến hắn rất nhớ cảnh sắc đẹp đẽ khi xưa.
Muốn ngắm trời xanh mây trắng, cây cỏ xanh tươi, dòng sông yên bình, trái lại, hiện giờ chỉ một màu đen tối, u ám như địa ngục.
Khẽ thở dài, hắn đứng dậy cầm 5 gốc cây tới một rìa mép không gian động, dùng cây chủy thủ xắn đất thành 5 cái lỗ nông, sau đó trồng xuống.
Trong điều kiện không nước, không ánh nắng, sống được hay không phải xem suy nghĩ hắn có chính xác hay không.
Bản thân hắn sống được với môi trường thế này, thực vật chắc cũng không ngoại lệ.
Nếu có một ít cây xanh để chăm sóc, cuộc sống cũng đỡ nhàm chán.
Xong đâu đó, hắn bỏ mặc không quản nữa, mà tiếp tục kiểm tra những túi còn lại.
Việc dò xét đồ vật trong túi, Địa Châu Linh thấy rất hứng thú, nhưng với tiêu chí phải có người làm điều này cùng nhau, bằng không lúc trước nó đã lục tung tất cả rồi.
Hoàng Bá lấy ra mới một túi, nó đã lấy ra tất cả, hai chiếc nhẫn màu trắng cũng không ngoại lệ.
Xung quanh chất thành đống vật phẩm lấp la lấp lánh, đa phần là vũ khí, không giống hàng giả thường dùng trong phim ảnh, đây là hàng thật giá thật, độ sắc bén và tinh xảo làm Hoàng Bá phải giật mình.
Cũng may hắn từng nghiên cứu qua vũ khí thời xưa, nhìn qua đã biết chủng loại một hai, chẳng hạn như chủy thủy hắn dùng xắn đất, kiếm, đao, trường tiên, búa, kích...
Ngoài vũ khí, hắn cũng thấy có nhiều gốc cây lạ đã khô héo, hơn 20 bộ y phục cổ trang của nam, đá lạ màu xanh óng ánh cũng hơn cả ngàn viên, có 18 bình sứ trắng, 1 bình màu đen, 1 áo trông gần giống áo lót được bện chỉ vàng chắc chắn như kim loại uyển chuyển như nhung, 3 tờ giấy vàng được hoạ văn tự ngoằn ngoèo.
Hoàng Bá không phải kẻ ngốc, những đồ vật này minh chứng điều gì, là xuyên không về cổ đại, hay 9 người trước đó đã chết cách thời đại hắn sống rất lâu rồi, dù gì Địa Châu Linh đã tồn tại được 1000 năm.
Hắn đưa mắt nhìn con rồng mập bên cạnh dò hỏi:
"Những người bị hút vào đây đã qua bao lâu rồi?"
Địa Châu Linh đang khịt khịt lỗ mũi, hiếu kỳ với bình sứ màu đen cầm trên tay, nghe vậy nó thản nhiên đáp:
"Tầm 100 năm đổ lại thôi!"
Với câu trả lời này, Hoàng Bá hoàn toàn không thể vui nổi, 100 năm tất nhiên vẫn là thời đại tân tiến, khả năng thứ hai không thể xảy ra được, nếu vậy chỉ còn khả năng thứ nhất, hắn đã xuyên không.
Hoàng Bá thất thần, tâm trạng sa sút, trăm nghĩ ngàn nghĩ không nghĩ tới trường hợp này, hắn luôn muốn thoát ra ngoài, trở lại cuộc sống bình thường như trước kia, nhưng giờ lại ở một thời không khác, thoát ra còn ý nghĩa gì.
Nội tâm chìm trong tĩnh mịch hàng canh giờ trôi qua, Địa Châu Linh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nó cũng không làm phiền tới, chẳng may lại bị cú đầu như lần trước thì đau lắm, nghĩ thế nó tiếp tục mân mê các vật phẩm trong tay tỏ vẻ thích thú.
Lúc này, Hoàng Bá bất ngờ ngẩng đầu nhìn lên trần động tối đen như mực, thở dài nói:
"Đây là định mệnh sao!"
Qua chốc lát, hắn sốc lại tinh thần, giọng nói trở nên kiên định:
"Nếu vậy cứ xem Lê Hoàng Bá trước kia đã chết! Ta bây giờ sống cho một Hoàng Bá mới! Cũng không tệ!"