Nghe vậy, Địa Châu Linh ngoác miệng rộng phấn khích:
"Gâu! Gâu!"
Hoàng Bá da mặt co lại, lạnh giọng:
"Ngươi không ra dáng một con rồng được sao! Ngay cả ngôn ngữ loài chó ngươi cũng học theo!"
Địa Châu Linh sụt sùi nằm bẹp xuống đất, mắt long lanh ngấn nước.
Thấy vậy, hắn chỉ biết lắc đầu, ho khụ khụ vài tiếng, ra lời dỗ dành:
"Được rồi! Được rồi! Làm rồng cũng được! Làm chó cũng được! Ta về sau không bắt bẻ ngươi nữa!"
Nói xong, Hoàng Bá cười nhẹ, mặc dù chưa lập gia đình, chuyện chăm con chưa từng trải qua, nhưng tính cách trẻ con không phải hắn không hiểu đôi chút.
Nhìn Địa Châu Linh mừng rỡ ra mặt, hai sợi râu bay múa qua lại, cũng quên nhanh lời hắn nói, dán mặt vào những lọ sứ khịt khịt mũi đánh mùi.
Không để ý tới nó, Hoàng Bá đem những gốc cây khô tới bên rìa mép động trồng xuống, hy vọng trong số chúng sẽ có gốc sống được.
Tiếp đến, hắn trở lại tìm tòi trong mớ vật phẩm xem có thứ gì hữu dụng lúc này.
Dưới những vũ khí lộn xộn hắn để mắt tới vài miếng gỗ nhỏ màu xanh như thẻ bài, đưa tay hất qua một bên, nhặt một miếng gỗ nhỏ có khắc hai chữ KHỐNG VẬT.
Hoàng Bá nhặt tiếp miếng gỗ thứ hai, phía trên khắc bốn chữ TU TIÊN CƠ BẢN.
Dùng tay đánh qua đánh lại, lật trước lật sau, mãi chẳng thấy dị trạng gì.
Định quăng đi, lúc này Địa Châu Linh ngẩng đầu nói:
"Đó là ngọc giản! Chủ nhân cần đưa ý niệm vào mới dùng được!"
Chợt nhớ lúc mở túi trữ vật cũng đồng dạng như vậy, Hoàng Bá bèn tập trung ý thức đưa vào bên trong ngọc giản TU TIÊN CƠ BẢN, tức khắc thần niệm bị hút vào bên trong một không gian kín.
Đập vào mắt hắn vô số những dòng chữ lơ lửng giữa khoảng không, như được khắc vào không khí thật thần kỳ.
Đọc qua một lần nội dung, từng câu chữ hoàn toàn được sao chép nhanh vào trong đầu, tựa chừng đã học thuộc làu làu từ bao giờ.
Đương nhiên, Hoàng Bá vẫn chưa biết lý do nằm ở Thiên Nghịch, nghĩ rằng do hiệu quả của ngọc giản, làm mấy lần hắn tặc lưỡi hết lòng ca ngợi người chế tác quá thần nhân.
Thu hồi ý niệm, Hoàng Bá hai mắt sáng rỡ, dù chưa có khả năng thoát khốn, nhưng nếu tu luyện thành tiên biết đâu lại có thể, nghĩ vậy hắn khoanh chân bắt đầu nhập định tu luyện.
Địa Châu Linh hiểu chuyện nên không làm phiền, ôm những lọ sứ lánh sang một chỗ khác.
Một bên, Hoàng Bá tiến vào trạng thái tu hành, đồng thời Thiên Nghịch luân chuyển một cỗ khí tức tinh diệu thuần khiết, rót liên tục vào cơ thể hắn, duy chỉ có Địa Châu Linh biết được điều này.
Xung quanh người Hoàng Bá một lớp màng xanh đậm đặc quấn quanh, hắn hút vào bao nhiêu, ngay lập tức sẽ được bổ sung lấp đầy trở về hoàn hảo.
Thấm thoát trôi qua 10 ngày, không gian động không có điểm khác thường, Địa Châu Linh nằm ngửa bụng mỡ trắng phau ngáy khò khò, vẻ mặt khoan khoái vẫn còn đọng lại, nước dãi có chút dược lực từ trên miệng chảy xuống, dưới đất lọ sứ nằm lăn lóc, toàn bộ đã được phục dụng hết, chỉ mỗi lọ sứ màu đen còn nguyên vẹn.
Lúc này, Hoàng Bá đã tỉnh lại, hơi thở nhẹ nhàng nội liễm, màn sáng màu xanh đã tiêu tán.
Hắn mở mắt nhìn dị trạng cơ thể, cơ nhục cứng cáp gấp 10 lần trước đó, từ trong đan điền, một vòng xoáy màu trắng nhè nhẹ xoay tròn, toả ra luồng khí lực lượng nhu hoà, hắn có thể cảm nhận và điều động nó để sử dụng.
"Theo bên trong miếng gỗ ghi lại thì ta đã đạt cảnh giới Luyện Khí sơ kỳ rồi sao!"
Thì thầm trên miệng, tiếp đến Hoàng Bá đưa tay điểm về phía trước, một cự lực vô hình trong người theo tay phóng xuất ra ngoài, ép về phía trước va vào vách động, vang lên ầm ầm.
Địa Châu Linh kinh động giật mình chồm dậy, mở trừng mắt tỉnh ngủ, ba chân bốn cẳng chạy vòng tròn qua lại Hoàng Bá, miệng la lớn:
"Sập! Sập! Bớ chủ nhân! Dọn nhà đi thôi!"
Hoàng Bá mỉm cười nói:
"Sao có thể chứ!"
Đưa mắt nhìn về phía những lọ sứ nằm ngổn ngang trên đất, hắn nói tiếp:
"Bên trong những lọ kia là gì? Ngươi ăn hết không sợ trúng độc sao?"
Địa Châu Linh chợt cảm thấy không đúng, đây chính là Thiên Nghịch, nó lại là Linh, việc sụp đổ làm sao có thể, lại nghe Hoàng Bá nhắc tới những lọ sứ, mắt đánh cờ lảng tránh trả lời.
Quả thực, nó đã chén sạch trước đó, đối với đan dược có linh khí, đồng dạng không khác món ăn vặt, tuy cấp bậc đan thấp tới đáng thương, độ tinh thuần cũng thảm hại.
Nếu đưa cho Hoàng Bá dùng, hiệu quả mang lại không lớn, bằng linh khí của Thiên Nghịch quá dư để tu luyện lúc này.
Ngoài ra, lọ sứ màu đen chính là độc đan, lọ sứ duy nhất vẫn còn nguyên, tất nhiên nó có ăn cũng không bị ảnh hưởng, thứ nhất do độc tính quá kém, thứ hai do nó gần như bất diệt, chỉ khi Thiên Nghịch tan biến, nó mới chính thức tiêu tán.
Nó không ăn đơn giản chỉ không thích mùi vị từ độc dược.
Gãi gãi vẩy bên hông, đầu di chuyển theo hai sợi râu, sựt nhớ gì đó, nó đưa mắt sang Hoàng Bá, bộ dạng ra vẻ nghiêm túc nói:
"Chúc mừng chủ nhân đã trở thành tu sĩ! Ta có một chuyện quan trọng cần nói!"
Hoàng Bá có chút ngạc nhiên, hỏi:
"Chuyện gì?"
Từ trong miệng, Địa Châu Linh thổi ra một bong bóng màu xanh bay về phía Hoàng Bá, bụp một tiếng vỡ ra, một gương đồng hình dáng cổ xưa hiển lộ.
Xem xét, hắn thấy gương khá cũ kỹ, bề mặt được đánh bóng có thể phản chiếu, đường vân bao khắc hoạ tiết uốn lượn như dây leo, một vài hình thù trông hệt chiếc lá cây, đỉnh gương khảm nạm một viên ngọc bóng lưỡng màu xanh, toả ra ánh sáng lờ mờ.
Không khác gương người cổ đại thường dùng.
Hoàng Bá cảm thấy khó hiểu, liếc mắt nhìn Địa Châu Linh, hỏi tiếp:
"Cái gương này là sao? Nó có tác dụng gì?"
Địa Châu Linh ngoe nguẩy đuôi, tiến tới gần Hoàng Bá hơn, lỗ mũi khịt khịt vài cái xong nói:
"Đây là Gương Chiếu Phân Thân! Có thể giúp chủ nhân đi ra bên ngoài Thiên Nghịch!"
Nghe tới đây, Hoàng Bá không kìm được, đứng bật dậy, hắn sấn tới trước mặt Địa Châu Linh gằng giọng:
"Thật không?"