"Đương nhiên là thật rồi!"
Địa Châu Linh ra dáng tự tin nói, quả thật đây chính là tinh thần do Thiên Nghịch Địa Châu kết tinh ra, điều kiện chủ nhân Thiên Nghịch phải có linh lực phát động.
Hoàng Bá vỡ oà sung sướng, miệng ríu rít thúc giục:
"Rồng mập chết tiệt! Sao tới tận giờ ngươi mới nói chứ! Còn không mau đưa ta ra ngoài! Ta đợi ngày này đã hơn một năm rồi người biết không!"
Địa Châu Linh có chút chần chừ xong nói:
"Cái gương này không thể giúp chủ nhân ra ngoài trực tiếp được! Nó chỉ giúp tạo ra một phân thân hoàn hảo! Sau đó dùng phân thân này đi tìm nguyên liệu cho Thiên Nghịch hấp thụ trưởng thành!"
Nội tâm Hoàng Bá thoáng chốc hụt hẫng, nhưng dù sao cũng là một phương pháp, có thể ra ngoài đã rất may mắn, huống chi hắn đã ẩn nhẫn ở đây chịu đủ mọi thống khổ, cố thêm tí nữa cũng chẳng sao.
Âm thầm nghĩ vậy, hắn lấy lại tâm trạng rồi nói:
"Nếu đã như vậy thì cứ đi từng bước! Nhưng cách dùng gương này như thế nào?"
"Chủ nhân đem thần hồn dung nhập vào trong gương! Sau đó dùng linh lực luyện hoá đến khi viên ngọc phát sáng!"
Thẩm thấu lời con rồng mập, không đợi lâu, Hoàng Bá khoanh chân ngồi xuống, hướng ánh mắt về phía gương đồng, một sợi ánh sáng trắng nhàn nhạt đi vào bên trong.
Tiếp đến, hắn dùng tay truyền tới từng luồng linh lực màu xanh, khi đạt tới cảnh giới luyện khí, việc điều động thần hồn, linh lực đều dễ dàng.
Cách làm tất nhiên hắn đã học từ trong ngọc giản.
Thấm thoát 5 ngày trôi qua, quá trình luyện hoá vẫn đang được tiến hành, ngoài ra, Hoàng Bá cũng tận dụng thời gian học Khống Vật.
Lần đầu tiếp xúc với thuật pháp, khó khăn lớn ở việc dùng ý niệm, may mắn trước đây hắn là một hoạ sĩ, khả năng tập trung vô cùng cao, khắc phục được nhanh chóng.
Trải qua thao luyện, Hoàng Bá có thể điều khiển được linh binh Chủy Thủ.
Lúc này, hắn điều động ý niệm, thanh Chủy Thủ như một bộ phận trên cơ thể, lượn lờ qua lại xung quanh, uốn lượn cực kỳ mềm mại, tiếp đến đâm thẳng về phía vách động, liên tục khắc lên đó 4 chữ Thiên Nghịch Địa Châu.
Hoàng Bá gật đầu ra vẻ hài lòng, so với làm người phàm, trở thành một tiên nhân cũng không tệ.
Địa Châu Linh từ khi nào đã ẩn mình đi đâu mất, Hoàng Bá suy nghĩ đôi chút sau đó tiếp tục vùi đầu vào luyện hoá gương phân thân.
So với việc bị giam cầm bất động, công việc hiện tại tốt hơn rất nhiều, tuy có chút nhàm chán, nhưng cảm giác tu luyện rất gây nghiện.
Chớp mắt lại qua 5 ngày nữa, gương đồng đang toả ra ánh sáng màu xanh lục choá mắt, viên ngọc đỉnh gương đồng dạng phát sáng tới cực điểm.
Hoàng Bá mở bừng mắt, vài giọt mồ hôi chảy dài trên trán xuống tới cằm, thần hồn liên tục bị diễn hoá khiến hắn có chút không cầm cự nổi.
Mặc dù chỉ một sợi thần hồn được tách ra, dù sao cũng thuộc về hắn, chịu tác động trực tiếp cũng hết sức bình thường.
Ngay lúc này, từ trong gương đồng bắn ra một đốm xanh lục, nó trôi lơ lửng trước mặt, thần kỳ hơn, nó bắt đầu lớn dần, vài tức đã huyễn hoá thành một cơ thể người giống hắn tới hoàn mỹ.
Quái lạ nhất, khi phân thân vừa hình thành, hắn cảm giác cơ thể chủ bỗng chốc ngừng hoạt động, không cảm nhận được hơi thở, kế tiếp, tinh thần giống như bị di dời với tốc độ ánh sáng, chớp mắt đã xuất hiện trên thân thể của phân thân.
Hắn há hốc mồm kinh ngạc, nhìn vào thân thể mới, thật không thể nhận ra sự khác biệt, làm một vài động tác cử động chân tay, thấy linh hoạt như bản thể.
Hơn nữa, tu vi luyện khí cũng được sao chép toàn bộ.
"Bằng vào phân thân này chủ nhân có thể đi ra ngoài! Nếu phân thân này chết, tu vi bản thể sẽ bị phân tán cùng thiên địa! Ít nhất là một đại cảnh giới!"
Địa Châu Linh từ trong hư không bất ngờ chui ra, hớn hở nói.
Nhìn thân ảnh rồng mập lù lù xuất hiện như bóng ma, Hoàng Bá có chút giật mình, định hỏi những ngày qua biến đi đâu mất, nhưng nghĩ tới nó vốn dĩ sinh linh Thiên Nghịch, không gian nhỏ này đâu bó buộc nó giống như hắn.
Hoàng Bá đi lại bên bản thể đang ngồi nhắm nghiền mắt quan sát, làn da vẫn hồng hào, không khác với người đang ngủ.
Đối diện với một chính mình, nội tâm không khỏi phức tạp, nghĩ tới gì đó Hoàng Bá có chút lo lắng vội quay đầu nhìn Địa Châu Linh nói:
"Cứ để thế này thân thể ta sẽ không bị phân hủy chứ?"
Địa Châu Linh nửa cười nửa không đáp:
"Chủ nhân yên tâm! Ở trong Thiên Nghịch bản thể của chủ nhân bất diệt!"
"Nếu vậy thì ta yên tâm rồi! Bằng không sợ đến khi quay trở lại bản thể đã thành bộ xương trắng!"
Hoàng Bá thở một hơi nhẹ nhỏm nói, kế đến hắn lấy cái áo bện chỉ vàng mặc vào, hắn tất nhiên biết đây là áo giáp phòng thân.
Sau đó chọn một bộ y phục màu đen từ những túi trữ vật vận lên người, kích cỡ vừa vặn như được may sẵn cho hắn.
Lúc này trông tướng mạo đã chỉn chu, ra dáng một hắc y nhân cổ đại.
Hắn thu gom những thứ cần thiết vào trong nhẫn trữ vật, so với túi trữ vật thì nhẫn tiện lợi hơn nhiều
Về phía những gốc linh dược khô héo hắn trồng trước đó, hiện tại đã ra lá xanh mơn mởn, khiến cả một khoảng động có thêm hơi thở tươi mát, mùi hương của linh dược ngào ngạt làm tâm trạng Hoàng Bá thư thái dễ chịu hơn rất nhiều.
Sự sống lại của những gốc linh dược, hắn không ngạc nhiên lắm, ở đây là Thiên Nghịch, chính hắn còn được lột xác, huống chi là thực vật.
Chẳng qua hắn không biết tác dụng của những cây linh dược này, trước mắt cứ xem như cây kiểng trong nhà.
Sắp xếp mọi thứ đâu vào đó, Hoàng Bá nhìn Địa Châu Linh nói:
"Dẫn ta ra ngoài!"
Địa Châu Linh như đã đợi sẵn, từ trong miệng nhả ra một bong bóng trong suốt, vừa ra ngoài đã vỡ tan thành một vòng sáng trắng xoay tròn.
Nó hớn hở đưa móng chân chỉ vào bên trong nói:
"Chủ nhân đi vào là có thể ra ngoài! Chủ nhân lưu ý, cửa truyền tống này ta chỉ mở ra sau một năm nữa! Nếu muốn rút ngắn thời gian,Thiên Nghịch cần trưởng thành hơn!"