Thiên Nghịch Địa Châu

Chương 7 - Thoát Ly

Nhìn lại bản thể đang ngồi im bất động, nội tâm Hoàng Bá có chút phức tạp, khẽ thở dài ra một hơi, xoay người biến mất trong màn sáng.

Xuất hiện trong một gian phòng khá tươm tất, kiến trúc cổ xưa nhưng không mục nát phủ bụi, chứng tỏ có người vẫn đang sinh hoạt tại đây.

Hình ảnh này làm Hoàng Bá nhớ lại những tình tiết xuyên không trong phim truyền hình từng xem, trước đó trong Thiên Nghịch hắn đã có phán đoán, quả nhiên không ngoài dự liệu.

Hắn nhẹ nhàng bước tới cánh cửa sổ, mở hé ra một góc nhỏ đủ nhìn ra ngoài, có nhiều hắc y nhân đeo nạ màu xám che kín nửa mặt trên, bọn họ đi qua đi lại như tuần tra.

Điều kỳ lạ, y phục trông y hệt của hắn đang mặc, hắn chợt nhớ trong túi trữ vật cũng đang có một cái mặt nạ tương tự, nếu vậy người trước đây từng bị giam cầm trong Thiên Nghịch thuộc về tổ chức này.

Địa Châu truyền tống hắn tới đây cũng quá trùng hợp, Hoàng Bá lấy mặt nạ đeo lên, lấy thân phận người đó trà trộn vào, xem như kế sách tạm thời.

Dù sao tình huống của hắn vẫn cần tìm hiểu nhiều thứ trước khi lăn lộn, tình huống hiện tại không còn gì hợp hơn, ẩn thân một thời gian cũng không tệ.

Hoàng Bá mở cửa bước ra ngoài, vừa ra đã bắt gặp một nữ nhân hắc y, dáng người có hơi nhỏ nhắn nhưng thân hình cân đối không khác người mẫu.

Nàng cũng đeo một chiếc mặt nạ nửa phần trên, lộ đôi môi chín mọng đỏ ửng gợi cảm.

Theo sắp xếp trước đó, đáng ra sẽ không còn người không phận sự lai vãng, lòng sinh nghi, nàng tiến lại gần dò hỏi:

"Ngươi thuộc phân đội nào?"

Nữ nhân này ngoài một luồng chân khí mỏng manh vận chuyển trong cơ thể, một chút tu vi cũng không có, đây vốn dĩ không phải người tu hành, có chăng nhân sĩ giang hồ.

Nhận rõ thực lực đối phương, Hoàng Bá thở phào một hơi nhẹ nhõm, mở miệng thong dong đáp lại:

"Hello! Anh có chút rắc rối nhỏ! Em có thể..."

Nói tới đây, Hoàng Bá khựng lại, bởi lẽ nữ nhân hắc y đang ngây người nhìn hắn kỳ lạ.

Sựt nhớ ra tình cảnh hiện tại, hắn vội vàng đính chính:

À khụ khụ ờ ... Tại hạ là người mới! Vẫn chưa quen thuộc nơi này lắm!"

Nữ nhân hắc y chăm chú quan sát, trong mắt loé lên sự ngờ vực, kiểm tra một hồi thấy Hoàng Bá nội lực yếu ớt tới thảm thương, nàng loại trừ ngay khả năng nội gián.

Lý do rất đơn giản, trên đời làm gì có kẻ yếu chán sống đến độ lao đầu vào Hắc Lang Bang.

Về phần ngôn từ quái lạ, nàng chẳng để tâm, có chăng ở đây thời gian, đầu óc nảy sinh điên khùng cũng không hiếm.

Phải biết, Hắc Lang Bang danh tiếng như sấm nổ, đâu chỉ trên giang hồ, mà ngay chính trong cái lò luyện người này, đủ mọi thảm khốc tàn nhẫn, bất kỳ ai muốn trở thành sát thủ đều trải qua.

Kẻ không chịu được, không loạn trí cũng hoá xác lạnh.

Nhưng ngoài tầm hiểu biết của nàng, Hoàng Bá vốn dĩ người tu tiên, hoàn toàn không dùng chân khí nội lực, hắn dùng là linh lực.

Trầm ngâm chốc lát, nữ nhân hắc y động vành môi nhỏ nhắn nói:

"Ngươi theo ta!"

Nói rồi xoay người rời đi, nhìn bóng lưng nàng, Hoàng Bá cảm nhận như một tảng băng lạnh lẽo đơn độc, bỗng chốc hắn thấy thú vị, thầm nói một câu bỏ lửng:

"Cô gái này...!"

Hành lang mờ mờ tối, hai bên đuợc thắp sáng bởi những cây đuốc dầu, cách chừng nửa khắc lại có vài hắc y nhân đi tuần tra qua lại.

Ở đằng xa, ba bóng người tiến dần tới, một hắc y nam tử mặc đai giáp, khác biệt hai người còn lại phía sau, nhìn cũng nhận ra ai là thủ lĩnh, Hoàng Bá đã nhận ra từ sớm, bằng tu vi luyện khí, cảm được khí tức người phàm dễ như nhai kẹo.

Nam tử đai giáp thân thể cường tráng, tóc dài xoăn loạn thả suông, một cánh tay để trần săm hình con rết lớn, tròng mắt sâu quắm hung ác.

Nội tâm Hoàng Bá thoáng nghĩ tới vai phản diện thường thấy, nhưng kẻ phản diện này yếu tới mức không cần phải nhớ tới.

Nam tử đai giáp trông thấy nữ tử hắc y liền cười ha hả một tràng dài, cất giọng nói:

"Thì ra Tử Yên muội ở đây! Ta còn định ghé qua phòng muội báo tin vui!"

Nữ nhân hắc y ngạc nhiên hỏi:

"Tin vui?"

"Đúng! Đúng! Chi bằng hai chúng ta cùng đến sảnh phòng! Cung chủ và các trưởng lão đều đang đợi ở đó!"

Nam tử đai giáp hồ hởi đáp lại, ánh mắt đê mê nhìn Tử Yên thiếu điều muốn lột sạch từng lớp vải trên người nàng.

Tử Yên có chút xấu hổ, tránh né ánh mắt thèm khát lộ liễu của nam tử đai giáp, đối với nam nhân trước mặt, tuy quen biết nhau từ nhỏ tới lớn, nhưng nàng lại không có bất kỳ một chút cảm xúc gì.

Lúc 5 tuổi, gia tộc nàng bị giặc phỉ tràn vào cướp bốc, toàn gia chỉ trong một đêm chết sạch, chỉ còn mỗi nàng sống sót.

Không nhờ cung chủ Hắc Lang bang xuất hiện kịp thời, đuổi giặc phỉ, cứu lấy nàng một mạng, từ đó nuôi dưỡng nàng ở đây trở thành một sát thủ.

Đối với nàng, phần ân tình này nặng tựa thái sơn, dù bắt nàng phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, nàng cũng cam lòng.

Mối hận diệt gia từng ngày thẩm thấu vào tâm can nàng, sự hận thù đến độ chỉ muốn nhai xương uống máu từng kẻ đã gây ra tội ác năm đó.

Chỉ là như bị bốc hơi, tung tích giặc phỉ hoàn toàn biến mất không một dấu vết, nhiều năm trôi qua, nàng tìm kiếm rất nhiều, vẫn chưa có manh mối.

Về nam tử đai giáp, hắn chính là Đại Ác, trưởng tử của cung chủ Hắc Lang bang, tính cách như tên, hung bạo tàn nhẫn, nàng từng chứng kiến hắn đồ sát cả một làng, ngay cả trẻ em, thậm chí nữ phụ mang thai cũng máu lạnh xuống tay không chớp mắt.

Dù vậy, cung chủ đã định hôn ước, muốn nàng và Đại Ác thành thân, ân cứu mạng khó đền, nàng chỉ có thể trở thành thiếu phu nhân, mục đích sống của nàng vốn dĩ báo thù rửa hận, thân xác có ô uế thế nào chẳng còn quan trọng.

Lần này, cung chủ triệu tập, tin vui mà Đại Ác nói 9 phần có liên quan tới việc thành thân, Tử Yên nuốt tâm sự vào lòng, ánh mắt trống rỗng lạnh lùng nói:

"Vậy thì chúng ta đi thôi!"

Chẳng quan tâm tới thái độ Tử Yên, Đại Ác mắt nhìn chằm chằm vào cặp mông căng tròn đầy đặn của nàng, ngọn lửa dục cháy lên mãnh liệt.

Hắn hừng hừng ý nghĩ thú tính, chỉ vài ngày nữa thôi, hắn sẽ dẫm đạp nàng trên giường, liếm láp sạch sẽ hương vị cực phẩm mỹ nhân mà hắn thèm khát bao nhiêu năm qua.

Nhìn một màn thả dê công khai, Hoàng Bá cười lạnh trong bụng, con quỷ dâm đãng phản diện thế này thường sống khó thọ.

Mà phải công nhận, nữ nhân Tử Yên tuy diện mạo bị che dấu, nhưng dáng người đúng thật nẩy nở, đừng nói là tên Đại Ác kia, bản thân hắn cũng có chút động tâm.

Trên phương diện người nam nhân, Hoàng Bá cũng một phần đồng cảm, nhưng nên dừng ở mức đó, nước sông không phạm nước giếng, nếu có dị tâm tới hắn, trên thế gian này cái tên Đại Ác chắc chắn sẽ biến mất vĩnh viễn.

Hoàng Bá sẽ không cho phép bất kỳ một sai sót xảy ra, để sống đến bây giờ, hơn một năm qua, hắn đã nếm trải đủ đau khổ, nếu không có nghị lực lớn hắn nào còn đứng tại đây lo nghĩ trước sau.

Do đó, hắn nhất định không để chết yếu, và phải trở thành một kẻ nắm sinh tử thế gian, người trên vạn người.

Đại Ác đảo mắt tới Hoàng Bá, thái độ chuyển biến nhanh chóng, sát khí nổi lên, một tay đưa tới định vỗ vào đầu một phát đánh chết.

Một pha bất ngờ, Hoàng Bá thần sắc trầm xuống, đáy lòng băng hàn, tên Đại Ác vậy mà muốn hạ sát thủ, sở thích chết chóc, hay giết gà doạ khỉ, hay hắn đã phát hiện ra điều gì.

Lúc này, cảm giác muốn giết người trỗi dậy, một luồng linh lực được điều động tới lòng bàn tay, chỉ cần búng về phía trước, tên Đại Ác sẽ chết không kịp trăn trối.

Có điều, từ bên cạnh, một thanh kiếm rất nhanh chém ngang qua, ngăn cánh tay Đại Ác kịp thời.

Con ngươi Đại Ác loé lên dị sắc, lông mày nhíu lại ra lời chất vấn:

"Sao cản ta?"

Tử Yên thu hồi kiếm, gằng giọng:

"Từ khi nào thuộc hạ của ta ngươi muốn giết thì giết!"

"Chẳng lẽ muội không thấy hắn khả nghi sao?"

Đại Ác gầm gừ bất mãn, đồng thời chằm chằm đối mắt với Hoàng Bá, từ khi nào một tên thuộc hạ gặp chủ nhân lại không hành lễ, có chăng hắn chính là nội gián, thà giết nhầm một con kiến, còn hơn phát sinh hậu hoạn về sau.

Bình Luận (0)
Comment