Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 100 - Chương 100 - Sau Chuyện Ở Lương Gia (1)

Chương 100 - Sau chuyện ở Lương gia (1)
Chương 100 - Sau chuyện ở Lương gia (1)

Trên đường đi, lão quản gia đã kể lại cặn kẽ những chuyện xảy ra ở Lương gia sau khi Lương lão thái gia hỏa táng.

Sau khi Tần Hà rời đi, Lương gia dựa theo lễ nghi an táng Lương lão thái gia.

Tất cả đều bình yên vô sự, Lương gia dần dần cũng buông cảnh giác, bắt đầu sinh hoạt bình thường trở lại.

Nhưng vào lúc này, có tin dữ truyền đến.

Một nhà ba người đứa con trai thứ ba của Lương Thế Kiệt, tính cả hạ nhân thì tất cả là bảy người, một đêm chết bất đắc kỳ tử.

Tử trạng vô cùng đáng sợ, trên thi thể toàn là vết cào cùng vết cắn.

Toàn bộ Lương gia lập tức rơi vào khủng hoảng, Lương Thế Kiệt cố nén đau buồn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, vội vàng sai quản gia bỏ ra nhiều tiền mời người đến xem chuyện.

Lúc đó, thời gian gấp gáp, giống như là lúc trước mời người đến trấn thi, mời đến người nào đều coi người đó là cọng rơm cứu mạng, ngoại trừ Phi Ngư Vệ.

Người thứ nhất được mời đến là một pháp sư Bát Quái Môn, tới liền khoác lác, nói là có thể giàn xếp ổn thỏa chuyện này, khai đàn giết yêu, loay hoay ước chừng tốn nửa buổi tối.

Vốn cho rằng tên kia thật sự có thể giải quyết được chuyện này, kết quả đến buổi đêm, hắn ta nhảy xuống giếng, chết đuối.

Người thứ hai được mời đến là miếu hầu của Miếu Sào Vân, đến rồi cũng trò chuyện một hồi, kết quả còn chưa nói chuyện xong đã bị đau bụng tiêu chảy, cho nên liền đi nhà xí. Người của Lương gia đợi hồi lâu cũng không thấy hắn ta đi ra, buộc phải mở cửa ra xem xét, khá lắm, chết chìm trong hầm phân.

Người thứ ba là một bà cốt ở bên sông Khúc Thượng, nghe nói là thông linh với một con cá chép tinh ở nơi đó, có thể thỉnh thần nhập thân, cũng khá là có đạo hạnh, người tới, vừa đang chuẩn bị dàn xếp thì đột nhiên cá chép tinh nhập thân, con cá chép kia mở ra mắt cá nhìn một chút, không nói một lời, bà cốt sau khi tỉnh lại cũng không nói hai lời, lập tức liền chạy trốn, nói đạo hạnh có hạn, để Lương gia mời cao minh khác.

Sau đó Lương gia không mời được ai nữa.

Hai người chết một người trốn đều là nhân vật có tiếng ở vùng phụ cận, năng lực có thể hơi kém một chút, nhưng ngươi phải xem là so sánh với ai, mỗi người đều có chút bản lĩnh giữ nhà.

Cuối cùng lại có kết quả như vậy, phàm là người nghe được tin tức đều chùn bước lại.

Đi mời người có đạo hạnh cao hơn cũng không phải là không được, thậm chí là Lương gia cũng đã phái người đi mời rồi, nhưng vấn đề là thời gian gấp gáp như thế, nào có dễ dàng mời được cao nhân về chứ.

Hung tướng gia trạch đã là lửa xém lông mày.

Đến đây, Lương Thế Kiệt mới nhớ đến tên quan thiêu thi một đồng tiền mà Dương Bạch Đầu dẫn đến.

Nghe nói chỉ có danh chứ không có chức, hoàn toàn chính là một tên thợ thiêu thi, là một phần của Binh mã ty thành đông, không liên quan gì đến Phi Ngư Vệ.

Lại thêm tên thợ thiêu thi kia xuất thủ bất phàm, trước đây dễ dàng xử lý được chuyện Lương lão gia bật xác.

Vậy nên mới có việc lão quản gia quỳ ở lò hỏa táng thành đông.

Lương gia, thật ra là đã đến đường cùng.

Muốn đi cũng không đi được, bởi vì yêu tà kia đã phong tỏa Lương gia hoàn toàn, người của Lương gia căn bản không thể ra khỏi nhà, lúc ban đầu còn có một số hạ nhân có mệnh cách cứng rắn có thể đi ra đi vào, nhưng về sau cũng không thể ra được nữa.

Trong đó cũng bao gồm cả lão quản gia.

Ngay trước khi lão quản gia lên đường, Lương gia đã lục tục chết thêm mười mấy người, hơn nữa tử trạng càng lúc càng kinh khủng, ban đầu chỉ là khuyết thiếu đi một một phận nào đó trên cơ thể, như là ngón tay, tai, mũi hay con mắt gì đó.

Về sau đã trở thành moi tim móc phổi, phanh ngực mổ bụng.

Toàn bộ Lương gia đều co đầu rút cổ ở trong từ đường, không dám đi ra ngoài nửa bước, đã trôi qua hơn một ngày, cũng không biết là có ai còn sống hay không, cho dù là có, cũng không đủ đồ ăn thức uống.

“Cầu xin Đại tiên phải mau chóng cứu mấy chục mạng người trên dưới Lương gia ta.” Lão quản gia quỳ xuống đất dập đầu, nước mắt tuôn rơi đầy mặt, trước khi rời đi Lương gia, Lương Thế Kiệt đã tin tưởng mà giao hết tính mạng cho ông ta.

“Dễ nói, dễ nói, đứng lên đi.”

Tần Hà đỡ ông ta dậy, xác nhận: “Cái này, bản tọa vân du tứ hải, vừa vặn thiếu một chỗ đặt chân ở đất kinh thành này, khụ khụ.... Ngươi hiểu.”

“Ngài có thể ở lại Lương gia, Lương gia nhất định sẽ đối đãi ngài hơn khách quý, bất kể lúc nào ngài cũng có thể tới Lương gia.” Lão quản gia hơi sửng sốt, vội vàng nói.

Tần Hà lập tức cạn lời, mẹ nó, đây là trọng điểm à?

Trọng điểm là miếu, là miếu a.

Thay người nhận việc thì ngươi cũng phải lặp lại câu nói ở cổng lò hỏa táng a, bằng không làm xong chuyện, ngươi lại không thực hiện “xây miếu”, vậy thì quá lỗ rồi!

“Khụ khụ, bản tọa không quen ở nhà của người khác.” Tần Hà lắc đầu.

“Không sao, ở cách đây ba dặm, gần bến tàu Lương Hà có một quán trọ thuộc về sản nghiệp của Lương gia ta, Đại tiên có thể đến đó cư trú, cảnh vật xung quanh rất yên tĩnh, tuyệt đối sẽ không có ai quấy rầy đến ngài.” Lão quản gia lại nói.

“Bản tọa chính là tiên nhân, tiên nhân không thể ở nơi trần tục.” Tần Hà tiếp tục lắc đầu.

“A.... vậy vậy vậy.”

Lão quản gia lập tức không biết phải làm sao, đều đã đến cửa rồi, Thanh Ngưu Đại Tiên lại đột nhiên đề ra điều kiện, phải làm thế nào mới ổn đây.

Còn việc đưa ra điều kiện là xây sinh từ lúc trước, ông ta chỉ là thuận miệng mà thôi.

Cái chuyện xây sinh từ này, chính là bắt nguồn từ phụ tá đắc lực của Hoàng Nhi Gia, Cửu Thiên Tuế Ngụy Trung Lương. Dần dần, các vị quan lớn ở nhiều nơi cũng ngầm ám chỉ để thuộc hạ lập sinh từ cho mình, nghe nói là có thể tích lũy công đức, phối hưởng Thiên vận chính là có hiệu quả thần kỳ.

Lão quản gia nói xong liền căn bản cũng không hề coi trọng việc này, bởi vì so với một nửa gia tài, một tòa sinh từ thật đúng là không tính là cái gì.

Tần Hà có chút sốt ruột, điên cuồng ám chỉ: “Tiên nhân ngụ tại miếu, hiểu không?”

Nếu là đến đây, lão quản gia vẫn không hiểu được thì cũng không xứng làm một quản gia, vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, tiên nhân ngụ miếu, đợi sau khi giải quyết xong chuyện của Lương gia, nhất định sẽ lập một tòa miếu cho đại tiên, cảm tạ ân đức của tiên nhân.”

Tần Hà lập tức nhẹ nhõm, nhìn lão quản gia với vẻ mặt khen ngợi: “Đây chính là ngươi nói, bản tọa không đòi hỏi.”

“Tất cả đều là do Lương gia ta tự nguyện, Lương gia tự nguyện.” Lão quản gia vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.

“Cái đó, bản tọa quan sát thiên tượng, cảm thấy thành đông kinh thành rất thích hợp để lập miếu.”

“Không có vấn đề.”

“Không tệ, xem ngươi cùng bản tọa có duyên như vậy, thứ yêu tà này bản tọa sẽ giúp ngươi diệt trừ, ngươi cứ ở ngoài đợi đón người a.” Tần Hà cười tươi như hoa.

Nói xong, Tần Hà lập tức bước vào Lương gia.

Ngay trong chớp mắt hắn tiến vào, yêu vụ đã che phủ, xoay người nhìn lại đã không thể thấy lão quản gia, còn bản thân hắn vậy mà đang ở trong rừng trúc.

Bốn phía đều là mê vụ, mờ mờ ảo ảo, có thể trông thấy thấp thoáng trạch viện Lương gia.

Mắt Tần Hà lóe lên một tia sáng mờ.

Thuật vọng khí!

Ngay tức thì, rừng trúc đã biến mất không còn thấy bóng dáng.

Lão quản gia đứng ở ngoài cửa, đi đi lại lại, vừa đi vừa mong ngóng.

“Một huyễn thuật nho nhỏ cũng dám múa rìu qua mắt thợ.” Tần Hà khép hai ngón tay lại, nhấc chân đi về phía tổ từ Lương gia, nơi đó có một vầng sáng trắng nhàn nhạt đang chống lại mê vụ.

Vừa đến, Tần Hà lập tức đẩy cửa tiến vào.

Bình Luận (0)
Comment