Chương 1020: Như bước trên băng mỏng
Chương 1020: Như bước trên băng mỏngChương 1020: Như bước trên băng mỏng
"Cái thứ bê quắt, có khí phách cùng gia gia đơn đấu!"
"Cái thứ đồ chơi không có trứng, hừ!"
Ngoài trận Tương Thành, Ma Phi chống nạnh, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, hùng hùng hổ hổ vừa đi trở về vừa mắng to.
Hôi Mễ Khâu có chút không nhìn nổi, trợn đôi mắt đậu xanh lẩm bẩm một câu: "Vừa nãy lúc đánh nhau, sao không thấy ngươi đi ra vậy."
"Giờ chạy hết cả rồi, ngươi lại xông lên trước nhanh hơn so với ai khác."
Mặc dù là lẩm bẩm, nhưng lời nói lại không sót một chữ chui vào lỗ tai Ma Phi, Ma Phi khó chịu, rướn cao cổ, kêu lên: "Ngươi đừng có mà xía vào, Ma gia ta thích xông lên lúc nào thì xông, chỉ hỏi ngươi có xông lên hay không? Lão đại nào ở đây cũng có thể nói ta, chỉ ngươi không được."
"Ngươi..." Lúc này đến phiên Hôi Mễ Khâu buồn bực.
Chuyện quả thực là như vậy, nhưng nhiệm vụ nó được phân công chính là canh giữ đại trận bảo vệ thành, không tránh ở bên trong trận, chẳng lẽ lại đi ra ngoài hay sao?
Có điều nó cũng không có ý định tranh luận cái gì, đấu võ mồm với Ma Phi thì chẳng có ai thắng nổi nó.
Cái miệng chim kia, ai gặp được cũng phải đau đầu.
"Đáng tiếc, ba tên Thần kiều cảnh, một tên cũng không lưu lại được." Lamborgh tiếc nuối, một móng vừa rồi khiến nó cảm thấy dư vị vô tận.
"Dù sao cũng là Thần kiều cảnh, quyết tâm muốn chạy thì chúng ta rất khó ngăn được, nếu thực sự bị ép liều mạng lên, chúng ta cũng rất khó đảm bảo toàn bộ." Vương Thiết Trụ lắc đầu.
"Tiếp xuống làm sao bây giờ?" Pháp Hải ôm ồm hỏi.
"Đoạt địa bàn? Làm lớn làm mạnh?" Lamborgh vỗ ngực hỏi, trong lúc nói chuyện hai mắt nó tỏa sáng, trước đó giao đấu với Thiên Lang Cốc bọn họ đã đoạt được rất nhiều tài nguyên, khiến toàn bộ mọi người trong đội ngũ đi về phía tây đều lấy được chỗ tốt, hai nơi trong đó chính là do nó lĩnh đội đi đoạt, hung hăng thu một khoản.
"Làm lớn làm mạnh cái rắm, mau trốn đi."
Vương Thiết Trụ bật lại Lamborgh một câu, nói: "Trận này bọn họ không đánh thắng, hẳn là sẽ sử dụng ra lá bài tẩy, bằng không lấy mặt mũi nào mà tồn tại?"
"Lá bài tẩy gì?" Lamborgh hỏi.
"Hoàng Hạc Lão Quân của Thiên Hạc Cung, Hạt Vương Tổ của Hạt Vương Quật còn có Lão Hắc Lang của Thiên Lang Cốc, đều là đại yêu tột đỉnh Thần kiêu cảnh hậu kỳ. Đến một thôi đã đủ chúng ta uống một bình rồi. Đến hai, đại trận bảo vệ thành này của chúng ta chỉ sợ đều gánh không được." Ngụy Vũ sắc mặt hơi lộ vẻ nghiêm nghị nói.
"Những đại tộc có thể xưng hùng một phương này, cái nào không có đại yêu Thần kiều cảnh hậu kỳ trấn thủ, hơn nữa đây chỉ là bên ngoài, bên trong còn có nội tình. Xa không nói, liền nói đến Huyết nha nhất tộc đi, nghe đồn cực tây tổ địa bên kia của nó, còn có một tôn đại yêu tột đỉnh Thần kiều cảnh đại hậu kỳ, bối phận còn cao hơn cả Huyết Nha Lão Tổ. Vùng Tây Vực này quả nhiên là đại yêu nhiều như mây a." Vương Thiết Trụ cũng là mặt lộ vẻ sâu lo.
"Phân phó đi, tất cả mọi người lập tức lui giữ trong trận, để phòng bất trắc, những người đi truy đuổi cũng mau rút trở về." Ngụy Vũ nhìn về phía Thần Ngự Trụ, Thần Ngự Trụ gật đầu, nói: "Đang có ý này."
Thế là rất nhanh sau đó, nội thành vang lên sáu tiếng chuông vang, đội ngũ đi về phía tây nghe được tiếng chuông, ngay lập tức truyền tin cho nhau, rút lui vào nội thành.
Ma Phi vô cùng buồn bực chán nản, ưu tư nói một câu: "Nếu gia không đi ra ngoài thì tốt rồi, đều đã sáu năm, cũng không biết thế nào."
Một câu, làm cho tất cả mọi người ở đây không khỏi trâm mặc.
Ở phía dưới cánh chim Tần Hà che chở, Thiên Tru Phủ, Huyết nha nhất tộc, thậm chí còn có càng nhiều muôn vàn khó khăn đối với đám Vương Thiết Trụ, Lamborgh, Ma Phi... Nhưng tất cả đều được Tần Hà nhấc tay giải trừ, dễ như bẻ cành khô, từ trước đến giờ cũng không biết chữ "khó" viết như thế nào.
Chưa từng nghĩ, sáu năm trước gia đi Hắc Phong Sơn một chuyến, lại không thấy quay trở về, dường như là đã bị nhốt ở bên trong.
Sáu năm qua đối với đội ngũ đi về phía tây mà nói, là sáu năm vô cùng khó khăn.
Ba năm co đầu rút cổ không ra, cúi đầu lặng lẽ ngâm long mạch khổ tu, học tập công phu rụt đầu của Vương Thiết Trụ đến trò giỏi hơn thầy, mãi cho tới khi Tiểu Điêu đột phá Thần kiều cảnh, tăng thêm cả đám cũng lục tục đột phá, mới bắt đầu phản kích có hạn.
Nhưng mỗi một đợt phản kích, đều sẽ dẫn tới mâu thuẫn càng mãnh liệt, từng bước thăng cấp.
Cho tới hôm nay, ba tên cường giả Thần kiều cảnh liên thủ tấn công.
Trận chiến hôm nay thắng lợi, tình thế sau đó còn không biết sẽ phát triển như thế nào, nói không chừng tam tộc sẽ xuất ra chiến lực mạnh nhất, đến lúc đó nên ứng đối ra sao?
Trong lòng mọi người đều không nắm chắc, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Sáu năm này, toàn bộ mọi thứ chính là năm chữ: Như bước trên băng mỏng.