Chương 1021: Lão Lang Tổ
Chương 1021: Lão Lang TổChương 1021: Lão Lang Tổ
"Chúng ta có cần đi Hắc Phong Sơn một chuyến nữa không?" Vương Thiết Trụ hỏi, đây đã là lần thứ ba nó đề nghị trong mấy tháng gần đây.
Trước đó mọi người đã bốn lần liên thủ tiến nhập Hắc Phong Sơn, đều là Vương Thiết Trụ đề nghị, Tiểu Điêu dẫn đầu, tìm được một ít dấu chân, nhưng cuối cùng đều là tay trắng mà về.
Hai năm trước, Tiểu Điêu dường như lấy được tin tức gì, Vương Thiết Trụ lại đê nghị, nó liên không chịu động thân nữa.
Thế là theo bản năng, mọi người lại nhìn về phía Tiểu Điêu.
Giờ phút này Tiểu Điêu đang ngồi xổm trên đỉnh đầu Lamborgh, thấy mọi người nhìn mình, động tác liếm móng vuốt nhỏ của nó hơi khựng lại, lắc lắc cái đầu tròn nhỏ, sau đó lại tiếp tục cúi đầu liếm láp.
Mọi người thấy thế, đều không hỏi nữa.
Nếu thực sự có chuyện, Tiểu Điêu sẽ không ngồi nhìn mặc kệ, có thể lắc đầu tỏ thái độ, đã xem như là có mặt mũi.
Nhưng mà đúng vào lúc này, thần sắc Tiểu Điêu đột nhiên biến đổi, ngửa đầu nhìn về phía bầu trời, từng sợi lông trắng trên khắp toàn thân dựng thẳng, trong miệng còn phát ra tiếng rít cảnh cáo.
"Tình huống gì?" Vương Thiết Trụ giật mình.
Mọi người cũng là giật mình biến sắc, tất cả đều ngẩng đầu lên nhìn trời.
Ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời nguyên bản sáng sủa quang đãng trong nháy mắt đã bị mây đen cuồn cuộn mà đến bao phủ, giống như một màn sân khấu màu đen khổng lồ từ bên góc trời nhanh chóng trải rộng ra. Những mây đen này như là sóng cả sôi trào mãnh liệt, quay cuồng lăn lộn kịch liệt, một tâng lại một tâng chồng lên nhau, tạo thành một vùng "biển treo ngược" mênh mông vô ngân. Cảnh tượng hùng vĩ kia khiến lòng người sinh sợ hãi, giống như bầu trời này có thể sụp xuống bất cứ lúc nào vậy.
"Tặc tử phỉ loại đến từ Nam Thiệm bộ châu kia, ức hiếp Thiên Lang tộc ta quá đáng, đi ra nhận lấy cái chết!"
Ngay sau đó, một tiếng nói từ trên trời phủ xuống, toàn bộ trời đất chấn động, chấn đến bụi phủ trên các góc ốc xá rì rào rơi xuống.
Chỉ thấy phía trên một đám mây đen, thình lình xuất hiện hai thân ảnh đầu sói thân người.
Một tên trong đó diện mục vặn vẹo, gương mặt đều biến dạng, chính là Thanh Lang vừa mới chạy trốn kia, bên cạnh nó chính là một lão lang yêu thân khoác áo bào đen, chiều cao cao hơn Lang Thanh nhiều nhưng lại hết sức gầy gò, trong tay cầm một lá cờ hình đầu lâu, cặp mắt xanh lam quỷ dị, vừa liếc nhìn một cái liền khiến người ta không rét mà run.
"Là Lão Hắc Lang!" Sắc mặt Ngụy Vũ lập tức hơi giật giật.
"Thần kiều cảnh hậu kỳ!"
"Lão Lang Tổ của Thiên Lang Cốc."
"Đến thật, quá nhanh”
Mọi người đều là sắc mặt đại biến, cái này gọi là sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
"Oanhl"
Trong lúc nói chuyện, mấy tên tu sĩ còn đang đi loanh quanh ngoài thành bị Lang Thanh đánh một chưởng thành bùn máu, ngửa mặt lên trời gào thét:
"Tiểu tặc Nam Thiệm, nghe kỹ đây, hiện tại đi ra còn có thể cho đám các ngươi chết thống khoái, nếu để lão tử bắt, ta sẽ rút hồn đào gân từng kẻ một!"
"Đi ra, cho đám các ngươi thời gian một nén nhang!"
"Lão tử nói được thì làm được, các ngươi đều phải chết!"
Thảm bại ngoài thành, hơn nữa còn là bị một đám rác rưởi Đạo cung cảnh vây công làm thảm bại, khiến uy danh nó quét đất, nó gần như điên cuồng, trên đường chạy trốn tức đến mức nôn mấy búng máu.
Nhưng chưa từng nghĩ, lão tổ nhà mình lại xuất quan, tiếp lên việc này.
Quay về chính là chín chữ: Thù hôm nay báo hôm nay, không qua đêm.
"Làm sao bây giờ?”
"Xong rồi xong rồi, làm sao đối phó đây?" Có người hoảng sợ hỏi.
Thần kiều cảnh hậu kỳ, chiến lực này chỉ cần một người là đã đủ chống lên một đại tộc, đánh là chắc chắn không thể đánh thắng được.
"Hoảng cái gì, chúng ta còn có đại trận bảo vệ thành, nó không đánh vào được." Ngụy Vũ khẽ quát một tiếng, đề chấn sĩ khí.
Nhưng giờ phút này uy áp kinh khủng của Thân kiều cảnh hậu kỳ hoàng hoàng từ trên trời phủ xuống, giống như là tảng đá lớn đặt ở trong lòng, trên vai mỗi người, không phải chỉ một câu nói là có thể giải trừ.
Thật sự dễ dàng như vậy, Tiểu Điêu có thể xù lông sao?
Thế là theo bản năng, mọi người cùng nhìn về phía Hôi Mễ Khâu.
Sáu năm qua, Hôi Mễ Khâu nghiên cứu trận pháp chi đạo, đã trở thành trận pháp sư có chút danh tiếng xa gần, đại trận này có thể chống đỡ được hay không, chỉ nó có quyên lên tiếng.
"Ách, cái này... Ách..."
Hôi Mễ Khâu không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, ngay vào lúc nó sắp lộ ra sự khiếp nhược, Ngụy Vũ, Vương Thiết Trụ, Thân Ngự Trụ không hẹn mà cùng quăng cho nó một ánh mắt sắc bén, nó liên vội vàng đổi giọng: "Chỉ cần chúng ta chung sức hợp tác, chỉ là một Thần kiều cảnh hậu kỳ, không làm gì được đại trận bảo vệ thành này."
"Đúng vậy, đừng bị Lão Hắc Lang kia dọa mất mật, lão khốn kiếp kia tu luyện ra vấn đề, không còn sống được mấy năm, yếu nhược." Ngụy Vũ vội vàng nói.
Mọi người lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cũng chỉ là thoáng thở phào nhẹ nhõm mà thôi, vẻ chân chờ trên mặt Hôi Mễ Khâu vừa rồi, ai cũng không phải kẻ ngu, đều có thể nhìn ra nó áp lực như núi.
"Nói thế nào, có đầu hàng hay không, chỉ cho các ngươi một cơ hội!" Lúc này, Lang Thanh bay đến khoảng trời phía trên đại trận bảo vệ thành.
Lão Hắc Lang cũng là ở trên cao nhìn xuống, nhìn về phía đám người với nụ cười dữ tợn mang theo sự tham lam nồng đậm: "Khặc khặc khặc. . . Thuần dương chỉ thể, hồng hoang dị chủng, huyết duệ giao long, không tôi không tồi, chuyến đi này không tệ, khặc khặc khặc."
"Lão khốn kiếp ngươi, phách lối cái gì, Ma gia ở đây!"
"Có khí phách liên đi vào đơn đấu a, đậu xanh ngươi Š$^%^ & & qua bích!"
"Không vào được ngươi chính là trứng déi, lão tử Ma Phi, đi không đổi tên ngồi không đổi họ!" Vào lúc mọi người ở đây đều không biết nên trả lời thế nào, Ma Phi "anh dũng không sợ" nhảy ra ngoài, cách đại trận bảo vệ, gân như là chỉ cái mũi Lão Hắc Lang mắng to.
Dáng vẻ phun hương thơm kia, làm cho mọi người đều lạnh toát từ đầu đến chân.