“Bò...ò...”
Con bê phóng nhanh, cực kỳ vui vẻ.
Tần Hà cho mượn một chút nội kình, cảm giác như có sức mạnh vô tận, căn bản là không thấy mệt mỏi.
So với lần trước nhanh hơn nhiều.
Chưa tới một canh giờ đã chạy hết bốn mươi dặm đường.
Vượt qua một sườn núi, Tần Hà thấy được thôn Trống Đồng sương mù phủ kín.
Nhìn nhìn, tia sáng mờ trong mắt hắn lóe lên.
Thuật vọng khí!
Cảnh tượng trước mắt lập tức thay đổi, sông núi cỏ cây trở nên mờ ảo, chỉ còn đủ loại “khí” hiện ra.
Trên vùng trời của thôn Trống Đồng, vô số “khí” đan xen vào nhau, vượng nhất là thi khí, sau đó là huyết khí, sát khí, thậm chí còn có âm khí cùng quỷ khí, chúng xen lẫn với nhau, rối loạn thành một nùi.
Khí lưu hỗn loạn như vậy, một khi người tiến vào bên trong, rất dễ bị lạc.
Hơn nữa quan sát kỹ đám khí này còn có thể trông thấy ẩn ẩn vết tích của trận pháp, không phải tự nhiên tạo thành.
Như vậy thì rất lợi hại a.
Một bộ cương thi đã xem như lợi hại, lại còn xuất hiện trận pháp.
Đây tuyệt đối không phải thứ tầm thường, có thể xưng “không thể đối kháng”, cực kỳ cường đại, con Kim Long Khí Vận trên Hoàng Cung Đại Lê kia, nói theo một ý nghĩa nào đó, thì cũng chính là một loại trận pháp.
Tần Hà xoay người xuống bò, quan sát xung quanh.
Cách đó không xa có một đám người đang vận chuyển đồ từ trên xe xuống, xây dựng doanh địa.
Một cái sào trúc được dựng lên, bên trên treo một chiếc đèn bảy mặt, xoay tròn.
Rõ ràng là đèn nhiếp phách.
Trong đám người cũng nhìn thấy nhiều gương mặt quen thuộc.
Là người của thiêu thi đường.
Tần Hà nhìn qua nhìn lại, rất nhanh khóa chặt tầm mắt vào một người.
Nguỵ Vũ.
Đi đâu cũng gặp tên nhãi con này.
Lúc này, Nguỵ Vũ đang cầm một lá cờ hình tam giác màu đỏ sẫm, chỉ huy đám sai Phi Ngư Vệ hỗ trợ kéo ngang dựng dọc, chỉ huy người của thiêu thi đường dỡ đồ đạc.
Con bê nhìn lá cờ đỏ thẫm đang tung bay phấp phới trong tay Nguỵ Vũ, phì phì mũi thở mạnh, cái móng không chịu ở yên, bắt đầu cào cào, trông có vẻ hơi nóng nảy.
“Ngươi sao vậy?” Tần Hà quay đầu nhìn về phía con bê.
“Người kia trông rất đáng ghét.” Con bê lắc lắc cái đầu, trả lời.
“Hắn đúng là khiến người ta ghét a.” Tần Hà vui vẻ, vỗ vỗ con bê, “Ngươi ở gần đây chờ ta, ta đi vào tìm hiểu tin tức chút, cũng chưa biết khi nào có thể quay lại.”
Nói xong, Tần Hà lấy Phi Ngư phục từ trong nách không gian ra, mặc vào, khuôn mặt lốp đốt khẽ vang, hắn đã biến thành một thanh niên trên mặt có nốt ruồi, tiến về phía doanh địa.
Con bê đưa mắt nhìn theo bóng dáng Tần Hà đi xa, lại nhìn về phía Nguỵ Vũ.
Lá cờ hình tam giác màu đỏ thẫm kia vẫn còn đang vung vẩy.....
Con bê nằm xuống, cúi đầu không nhìn nữa, qua một lúc lại ngẩng đầu lên.
Nhìn nhìn một chút lại cúi đầu xuống.
Cứ như vậy mấy chục lượt, con bê đứng dậy, nó hơi chần chờ trong phút chốc, rồi sau đó nó vừa ăn cỏ, vừa tiến gần tới chỗ Nguỵ Vũ.
Con bê lần lần mò mò, lần lần mò mò đi tới sau lưng Nguỵ Vũ, nhân cơ hội lá cờ nhỏ hình tam giác trong tay Nguỵ Vũ hạ xuống trong nháy mắt, nó há miệng cắn lấy, vứt xuống đất.
Bốn cái móng liên tục giẫm đạp, giẫm đạp lên lá cờ kia.
Nguỵ Vũ nhanh chóng quay đầu lại nhìn.
Cả người sững sờ.
Nhìn lá cờ tam giác lẫn trong bụi đất một cái, hắn ta đen mặt hỏi: “Bò nhà ai đây?”
Trên đường đi tới, đội xe vận chuyển lò đốt xác và nhiên liệu chiêu mộ không ít trâu, bò, cho nên hắn ta chỉ cho là con bê nhà ai không trông coi cẩn thận.
“Đi đi đi”
Qua một hồi lâu cũng không ai trả lời, Tần Hà chỉ có thể đuổi con bê đi, đi đến bên cạnh cái hố bò giẫm đạp ra kia, nhặt lá cờ hình tam giác lên, phủi phủi bụi đất một chút rồi tiếp tục vung vẩy.
“Sưu”
Kết quả, hắn ta còn chưa vung vẩy được ba lần thì lá cờ tam giác trong tay lại bị kéo đi.
Con bê “phì” một cái phun lá cờ xuống đất, bốn cái móng lại tiến lên, tiếp tục giẫm đạp giẫm đạp.
Một lần nữa, lá cờ tam giác lại lẫn vào trong đất.
“Cmn ngươi dám?”
Nguỵ Vũ tức giận, chỉ vào con bê nói: “Có tin ta chặt ngươi nướng luôn tại chỗ không!”
Nguỵ Vũ ghét trâu, bò, nhất là sau khi tên khốn khiếp Thanh Ngưu Đại Tiên xuất hiện thì hắn lại càng ghét trâu, bò hơn.
Trong khoảng thời gian gần đây, hắn ta có thể nói là liên tục gặp xui xẻo, đầu tiên là bị Thanh Ngưu Đại Tiên dùng khuôn mặt hắn ta đi gây chuyện, bỗng dưng lại trở thành kẻ hiềm nghi, lại còn bị lấy mười ngón tay đâm phân trâu, tiếp đó lại còn có người giả mạo hắn đi kết cừu oán khắp nơi.
Mấy ngày trước truy đuổi Tần Hà, hắn ta vốn là định đi vào lò hỏa táng thành đông bắt người, kết quả lại đâm đầu xông thẳng vào địa bàn Tào bang.
Hay lắm, suýt chút nữa đã bị người ta thái thành cá lát.
Hôm nay lại gặp phải một con bê khiêu khích.
Số mạng của hắn ta, sao cứ lại không hợp với trâu bò vậy chứ?
Con bê phì phì mũi, nó đối mặt với Nguỵ Vũ, không có chút sợ hãi nào.
Đạo hạnh 25 năm, cộng thêm da dày thịt béo, một thân man lực, hiện giờ lòng tự tin của con bê đang tràn đầy, nóng lòng muốn thử a.
“Nghiệt súc!”
Nguỵ Vũ thấy vậy thì hoàn toàn nổi giận, lập tức rút đao.
Nhưng Nguỵ Vũ còn chưa rút đao ra hết thì con bê đã húc thẳng vào hắn ta.
Nguỵ Vũ không kịp trở tay, lập tức bị húc ngã ngửa.
Hắn ta chỉ có mười mấy năm nội kình, luận về thực lực thì nhiều nhất là chỉ tương đương con bê, nhưng cộng thêm hình thể thì hắn ta còn không bằng con bê đâu.
Tất nhiên là cảnh tượng này đã thu hút sự chú ý của mọi người, không thể ngờ được rằng, vậy mà Nguỵ Vũ lại bị một con bê húc đến ngã ngửa, lập tức lòng hóng hớt của đám người lập tức nổi lên.
“Đm, tình huống gì vậy?”
“Vũ ca, ngươi hơi yếu nha.”
“Ha ha ha”
Có mấy tên bắt đầu trêu chọc, mọi người đều cảm thấy khá vui vẻ.
Mặt Nguỵ Vũ đỏ bừng, giãy dụa đứng lên, kết quả còn chưa đứng thẳng con bê đã lại húc đến.
Dưới tình thế cấp bách, Nguỵ Vũ đột nhiên nhảy lên, miễn cưỡng tránh đi, có điều động tác này khó tránh khỏi trông rất chật vật, nhưng tốt xấu thì hắn ta cũng đã rút được đao ra, tức giận nói: “Hôm nay lão tử không chém ngươi, ta liền không mang họ Ngụy.”
Nói xong kình khí phun trào mang theo cương phong thổi bay quần áo, sát khí rõ rệt.
Con bê nhìn thanh đao sáng loáng kia một cái, nhếch miệng nở nụ cười rồi xoay người chạy đi, nhanh như chớp, chỉ còn lưu lại bóng lưng nhanh chóng biến mất.
Ngụy Vũ: “......”