Xem xong rối bóng biểu diễn, Tần Hà trầm tư.
Bộ cương thi được đào ra từ trong cổ mộ này, ít nhất có hai đặc điểm.
Thứ nhất, thi độc rất mạnh, thi thể bị cắn chết cực kỳ xao động, rất khó trấn áp.
Thứ hai, cương thi cực kỳ khát máu, một lần có thể nhào cắn hơn một trăm người.
Bộ cương thi này, hoặc là phẩm cấp cao, hoặc là một loại cương thi biến dị nào đó.
Tựa như là mị thi vậy, dù là bị đèn nhiếp phách trấn áp vẫn có thể thi triển ra ảo giác khiến cho người ta khó lòng chống cự được.
“Có chút mong đợi đây.”
Tần Hà gác tay lên đầu tự lẩm bẩm một câu, sau đó hắn nhìn về phía con bê, nói: “Đêm nay nghỉ ngơi cần thận, ngày mai cùng ta đi xa nhà một chuyến.”
“Bò...ò..”
Con bê ủ rũ đã lâu kêu lên một tiếng, liếc mắt nhìn về phía đại vương bát, gật gù đắc ý.
Đại vương bát lập tức tức giận đến làm rơi cái muôi xuống đất.
Tần Hà ngáp một cái, chẳng bao lâu sau đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Lại là vài ngày không ngủ, mệt rã rời.
Chỉ chốc lát sau tiếng ngáy đã vang lên.
“Đinh linh linh”
Sương giá cuối thu, cái chuông ngựa thỉnh thoảng phát ra vài tiếng vang lanh lảnh.
Âm thanh tuy không lớn nhưng lại khiến cho toàn bộ lò hỏa táng thành đông lộ ra vẻ tĩnh mịch xa xăm.
Bốn tên quan sai trực ban ôm bội đao ngồi dựa vào lò lửa ngủ gà ngủ gật.
Một đêm này, yên bình như mặt nước.
Cổng Tây kinh thành.
Khi phương đông vừa hé lên một tia sáng, trời vẫn còn mờ tối, đây chính là thời điểm quỷ nhe răng.
Cổng nội thành nặng ngàn cân rầm rầm được nâng lên, cửa thành mở rộng.
“Lộc cộc lộc cộc”
Tiếng vó ngựa dày đặc vang vọng trong cổng tò vò.
Tinh binh như rồng, ngựa hí như hổ phóng nhanh ra khỏi cửa thành, chạy về phía phương xa.
Người dẫn đầu mặc thường phục màu trắng thuần, một người đeo đao sau lưng, đuổi sát theo nhau.
Vô số đồ văn phi ngư bay phấp phới trong nắng sớm.
....
Cùng lúc đó.
“Đương!”
Lò hỏa táng thành đông, một tiếng chiêng vang, phòng thiêu thi theo thứ tự mở cửa ra.
Tần Hà vẫn còn buồn ngủ hé mắt nhìn ra bên ngoài một cái, chép chép miệng, trở mình ngủ tiếp.
Chỉ chốc lát sau, Từ Trường Thọ mở cửa phòng ra.
Thấy Tần Hà nằm, ngáy khò khò, con bò cũng nằm, ngáy khò khò, còn con đại vương bát nuôi rất lâu mà vẫn chưa ăn kia thì vắt đầu lên thùng nước ở bên cạnh, trông tựa như là đã chết.
Bên cạnh lò là một thùng tro cốt còn bốc lên hơi nóng.
“Phòng này đúng là thật chen chúc a.”
Từ Trường Thọ lắc đầu, xách thùng tro cốt lên đi ra ngoài, lại khép cửa lại.
Qua một hồi lâu sau, mặt trời mọc.
Một tiếng thét to từ phòng thiêu thi số bảy truyền ra: “Cmn, ngủ quên mất.”
Tiếng hét này khiến cho Dương Bạch Đầu vừa mới tới lò hỏa táng bị dọa đến sững người, trên khuôn mặt uể oải tràn đầy vẻ không thể hiểu nổi, giữa ban ngày ai nói mớ vậy?
Không lâu sau, một người một bò vội vội vàng vàng vọt ra khỏi lò hỏa táng thành đông.
Bốn vó như gió, dọa người đi đường phải thi nhau né tránh.
“Ai đây?”
“Cưỡi bò còn phóng nhanh như vậy?”
“Hình như là Tần Hà của lò hỏa táng thành đông.”
“Hắn cưỡi bò làm gì?”
“Có thể là hắn đang bắt chước Thanh Ngưu Đại Tiên đi, bây giờ nhiều người cưỡi trâu lắm, trâu bò đều đã tăng giá.”
“A, vậy thì bình thường.”
“Vèo vèo”
Tần Hà ngồi vững trên lưng bò, một người một bò phi nhanh như phóng điện, cho dù đã từng trải nghiệm nhưng vẫn cảm thấy rất thần kỳ.
Chỉ cần vừa cưỡi lên thân bò là đã có cảm giác.
Sự phối hợp này, cái tiết tấu này, phải gọi là nước chảy mây trôi.
Tốc độ cực kỳ nhanh, cảm giác cực kỳ tốt.
Lại còn rất vững, gần như là không thể cảm nhận được xóc nảy.
Quan trọng nhất là, ngay cả chuyển hướng cũng rất mượt.
Tần Hà lúc thì ở bên trái, khi thì ở bên phải.
Một người một bò né trái né phải, lách qua đám đông mà không hề chạm một góc áo.
Cái gì gọi là người – bò hợp nhất.
Chính là đây.
Một lát sau, một người một bò gần như đã xuyên qua toàn bộ đám người đang kiếm sống trên bến tàu.
Tần Hà mới vừa đi xa, trong một tửu lâu bỗng nhiên có một người lao vọt ra, dáng người mập mạp trông như Phật Di Lặc, trong miệng cắn lấy đùi gà, quanh miệng bóng nhẫy toàn là mỡ, hắn ta nhón chân nhìn về phía bóng lưng Tần Hà biến mất, mắng: “A di cả nhà ngươi Phật.”
Mắng xong hắn ta lại vội vàng nằm rạp xuống đất, vươn đầu lưỡi “tư lưu” một cái, liếm lên dấu chân bò trên mặt đất, trừng mắt: “Rốt cuộc thì cũng bắt được ngươi.”
“Đứng lại, đừng chạy!”
Đại hòa thượng ném đùi gà, quơ lấy hai thanh Hàng Ma Xử rồi cũng nhanh như chớp đuổi theo sau.
Cái đùi gà bóng mỡ rơi trên mặt đất lập tức hấp dẫn những ánh mắt của mấy tên ăn mày.
Núi Trống Đồng nằm ở phía tây kinh thành, thế núi thoai thoải, nổi tiếng với hình dạng trông như một cái trống đồng lớn.
Sông Liêm xuyên qua núi, thôn Trống Đồng chính là nằm ở ven sông, lưng dựa vào núi.
Ấy vậy mà lúc này thôn Trống Đồng lại bị chìm trong sương mù dày đặc, hoàn toàn không thể trông thấy bóng dáng.
Bên ngoài làn sương mù, Phi Ngư Vệ đang dựng trại đóng quân.
“Tình huống như thế nào?” Thẩm Luyện vừa tới, đang đứng ở biên giới của sương mù, hỏi thăm bộ hạ.
Một tên Bách hộ lộ vẻ khó coi: “Bẩm Chỉ huy sứ, người cư trú ở thôn Trống Đồng đa phần là thợ đào than cùng thuyền công, chuyện xảy ra quá đột ngột, gần như là toàn bộ người bên trong không thể chạy thoát, đám thi vụ này sẽ di chuyển theo gió, chúng ta chỉ có thể thừa dịp sương mù di chuyển để thu thập thi thể ở cùng ngoại vi, bốn tên thuộc hạ vô ý đi lầm vào thi vụ đã mất tích.”
Thẩm Luyện khẽ nhíu mày, hỏi tiếp: “Đã thu gom được bao nhiêu thi thể?”
“137 bộ.” Tên Bách hộ trả lời.
“Đã thành thi tai, để thiêu thi đường lập tức bày trận, giờ ngọ vừa qua là lập tức bắt đầu đốt thi thể, vận dụng tất cả mọi thủ đoạn để tăng tốc độ đốt cháy, không cần đợi đến khi trời tối.” Thẩm Luyện lập tức hạ lệnh.
“Rõ.”
Bách hộ lĩnh mệnh, vội vàng thông truyền xuống dưới.
“Chỉ huy sứ, không ngờ cương thi này có thể sử dụng pháp trận tạo ra thi vụ, e là thân phận của nó khi còn sống cũng không vừa, hơn nữa nó còn có linh trí nhất định.” Sau lưng Thẩm Luyện, Quý Thành Lương nói vẻ mặt nghiêm trọng.
“Chuyện này không thể chậm trễ, ngươi cùng ta đi vào một chuyến, tìm hiểu hư thực rồi nói tiếp.” Thẩm Luyện nói xong trực tiếp tiến vào trong sương mù.
“Vâng!”
Quý Thành Lương lên tiếng, nhanh chân đuổi theo.
Rất nhanh, bóng dáng của hai người trở nên nhạt dần trong làm sương mù, gió thổi qua, sương mù cuộn bay, hai hình bóng kia lóe lên rồi biến mất không thấy gì nữa.
Đám sai Phi Ngư Vệ đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ ngưng trọng.
Phi Ngư Vệ từng gặp qua vô số cương thi, nhưng tình huống hung tàn như vậy cũng không thấy nhiều.
Lúc này, từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy.
Không chỉ Phi Ngư Vệ, từ bốn phương tám hướng của thôn Trống Đồng đều có người đang tiến vào.
Phía đông thôn Trống Đồng, một tên nam tử mặt sẹo, trên cổ thấp thoáng có hình xăm màu xanh đậm đánh giá thi vụ vài lần rồi bước nhanh tiến vào, sau lưng y còn có hai người đi theo, ánh mắt người nào người đấy đều mang theo vẻ âm độc.
Phía nam, một nam tử râu quai nón cười lạnh: “Thẩm Luyện a Thẩm Luyện, đây là số mạng của ngươi, ha ha.”
Trên sông Liêm cũng có một chiếc thuyền nhỏ tiến vào thi vụ.
Phía bắc, một tên đạo sĩ nhìn trái ngó phải, chần chờ một hồi lâu, mắng: “Vô lượng cả nhà ngươi Đại Thiên Tôn, nghiệp chướng a.”
Nói xong, hắn ta giậm chân một cái, cũng tiến vào trong sương mù.