“Bành!”
Thi thể rơi xuống bàn thanh lý thi thể, Tần Hà nhìn một vòng phòng thiêu thi vẫn còn chưa được dọn dẹp chút nào, hỏi: “Không phải bảo các ngươi dọn dẹp lại à, sao còn chưa động hả?”
“Lập tức dọn ngay.”
Đại vương bát vội vàng lên tiếng, nói xong nhanh chóng dựng các đồ gia dụng lên, thu dọn lại những tạp vật rơi dưới đất.
Con bê cũng bắt chước, dựng cái bàn ngay ngắn lại.
Tần Hà không để ý đến bọn chúng, chuyên tâm vào bộ thi thể trước mặt.
Thi độc của cương thi có tính truyền nhiễm cực mạnh, tất cả thi thể bị cương thi cắn đều sẽ bật xác.
Biện pháp duy nhất có thể giải quyết chính là nhanh chóng đốt thi thể bị cắn đi.
Những thi thể này bật xác khác với những thi thể bị hung biến thông thường, nó có tính kháng cự nhất định đối với các thủ pháp trấn thi.
Cho nên thời gian là quan trọng nhất.
Dựa vào điểm này thì quyết sách của thiêu thi đường cũng có thể coi như là miễn cưỡng nghe được, thi thể để thời gian càng lâu thì bật xác lại càng hung.
Bộ thi thể trước mặt này rõ ràng là bị đánh giá sai.
Làn da của thi thể tương đối trắng, hẳn là xuất thân từ gia đình giàu có, thi độc ngấm dần, thoạt nhìn thì trông không khác là bao với thi thể bị cắn thời gian ngắn, nhưng thật ra đó là sai lầm thị giác.
Thời gian đoán nhầm ít nhất phải trên một ngày.
Chẳng mấy chốc sẽ bật xác.
Quả nhiên, Tần Hà vừa đang định khâu lại vết thương thì thi thể đột nhiên ngồi bật dậy.
“Oa!”
Đại vương bát giật mình sợ hãi.
Con bê cũng sợ hãi vội vàng lùi về phía sau vài bước.
Tần Hà thấy vậy.
A?
Còn nhanh hơn dự đoán của hắn.
Còn chưa đụng vào đã bật xác rồi, nếu như trực tiếp đốt luôn thì chẳng phải sẽ nhảy dựng lên à.
Đinh trấn thi!
Tần Hà hất tay lên, ba cây đinh trấn thi mang theo kình khí hung hăng đâm vào mi tâm và hai vai trái, phải của thi thể.
Ba châm năm huyệt.
Thi thể trực tiếp nằm xuống nhưng vẫn còn run rẩy, không cam lòng khuất phục.
Tần Hà hơi kinh ngạc.
Tuy thi thể này cũng hung, nhưng thực chất là chỉ mới bật xác, bản thân hắn có công đức kim thân, cộng thêm đã đâm vào ba cây đinh trấn thi, vậy mà vẫn chưa thể trấn nó ngoan ngoãn hàng phục.
Điều này có gì đó rất không thích hợp.
Thi độc khác thường.
Hoặc có lẽ là, cương thi cắn người kia khác thường.
Tần Hà lập tức càng cảm thấy hứng thú, hôm nay đốt một bộ thi thể rồi nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt, ngày mai đi núi Trống Đồng một chuyến.
Nghĩ nghĩ, Tần Hà thò tay vào nách, lần mò một hồi, móc ra một cái chuông trông rất cũ kỹ, ném cho đại vương bát, nói: “Treo nó lên chỗ cao nhất của lò hỏa táng.”
“Vâng, gia.”
Đại vương bát đáp lời, cái cổ bắt đầu duỗi dài ra, rất nhanh đã vươn ra mái phòng thiêu thi, treo cái chuông trên góc nhô lên của mái hiên.
“Đinh linh linh”
Gió đêm thổi qua, cái chuông phát ra âm thanh thanh thúy dễ nghe.
Thi thể đang run rẩy lập tức nằm yên lại, không còn có bất kỳ động tĩnh gì nữa.
Hiển nhiên là, chuông ngựa trấn thi.
Phần thưởng có được khi đốt đi thi khôi Kỷ Vô Bệnh, lúc trước nó chưa có cơ hội sử dụng, vẫn luôn được bỏ trong nách không gian của Tần Hà.
Hôm nay xem như đã có đất dụng võ.
Chuông ngựa, xếp đằng sau đèn nhiếp phách, xếp hạng thứ sáu trong cửu khí trấn thi.
Một tiếng chuông reo, dường như trong nháy mắt, khí tức bất an quanh quẩn trên vùng trời lò hỏa táng thành đông trở nên an lành rất nhiều.
Đặc biệt là sáu tên thợ thiêu thi phân đến thi thể bị cắn, bọn họ lập tức cũng cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.
Bốn tên quan sai trực ban đi đến bên ngoài phòng thiêu thi số bảy, ngẩng đầu nhìn lên thấy góc nhô của mái hiên đột nhiên lại có thêm một cái chuông, trong mắt có chút không hiểu.
Nhưng thấy đây là phòng thiêu thi của Tần Hà lại cảm thấy không có gì kỳ lạ.
Bất kể là chuyện gì, chỉ cần là Tần Hà làm thì đều có thể hiểu được.
Thi thể bị trấn áp, Tần Hà thuận lợi khâu lại vết thương, chuyển thi thể vào lò, nhóm lửa đốt than đá, sau khi làm xong tất cả những việc này hắn liền giao việc còn lại cho đại vương bát phụ trách.
Đại vương bát hân hoan tiếp nhận, thừa dịp Tần Hà không chú ý, nó liếc nhìn con bê với ánh mắt khiêu khích kèm theo sự đắc ý.
Con bê thở phát ra tiếng phì phì, nghiêng đầu đi chẳng thèm nhìn đại vương bát.
Tần Hà gác chân bắt chéo, chờ đợi thi thể đốt đi.
Đại vương bát ra sức làm việc, khoảng một canh giờ rưỡi trôi qua, thi thể đã hóa thành than.
Rối bóng biểu diễn, Tần Hà thấy được chuyện xảy ra ở núi Trống Đồng.
Núi Trống Đồng rừng sâu núi thẳm, ít người lui tới.
Nơi đó có một con sông chảy xuyên qua, bên sông có một thôn, liền gọi là thôn Trống Đồng.
Thôn Trống Đồng vốn là một thôn xóm nhỏ rất vắng vẻ, nhưng vài năm gần đây ở nơi đó phát hiện ra mấy mỏ than, cho nên cũng dần dần trở nên hưng vượng.
Đặc biệt là sắp đến mùa đông, nhu cầu dùng than đá tăng mạnh, thương nhân mua bán tụ tập lại ở núi Trống Đồng lại càng khiến nơi đây náo nhiệt hơn.
Người chết tên là Lý Đậu Khuê, vốn là thôn dân của thôn Trống Đồng, sau khi mỏ than khai thác, bởi vì biết viết chữ cùng tính toán nên trở thành một tên giám công ở mỏ than.
Do sống ở trong mỏ quặng thời gian dài, ít khi được trông thấy ánh mặt trời, cộng thêm thân thể có bệnh tiềm ẩn nên làn da của Lý Đậu Khuê trắng hơn người bình thường một chút.
Buổi tối đêm hôm trước, khi thợ đào than đang đào than đá thì xuất hiện sụt lún, ba thợ đào than bị vùi lấp.
Đợi đến khi đào ra thì ba thợ đào than kia đã không còn sống, nhưng lúc này, đám thợ đào than lại phát hiện, ở nơi sụt lún lại xuất hiện một cái hố.
Đám người thấy lạ.
Đốt đuốc tiến vào thăm dò, vừa thăm dò liền phát hiện.
Không ngờ bên dưới là một tòa cổ mộ.
Đám thợ đào than lúc đó liền nhốn nháo.
Trong số bọn họ, có một số người là thôn dân thôn Trống Đồng, một số người là từ bên ngoài tới làm việc, công việc đào than đá không thấy ánh mặt trời, tiền công chỉ có thể miễn cưỡng nhét đầy bao tử.
Tòa cổ mộ này, tuyệt đối là tiền từ trên trời rơi xuống.
Hơn nữa không bao lâu sau, đám thợ đào than đã phát hiện ra một chút vàng bạc ngọc khí bồi táng ở trong cổ mộ.
Lấy đến lấy đi, cuối cùng chỉ còn sót lại một cái quan tài.
Đám thợ đào than nghèo đến phát điên đương nhiên là không thể bỏ qua chiếc quan tài ấy, mặc dù cũng có người từng nghi ngờ đề nghị, nói là quan tài rất hung hiểm, cần phải tìm người biết xem chuyện đến xem xét mới được.
Nhưng chẳng có ai nghe, cùng nhau chuẩn bị cậy quan tài lấy đồ.
Nhưng làm như thế nào cũng không thể mở được quan tài ra.
Không còn cách nào khác, đám thợ đào than chỉ có thể khiêng quan tài ra khỏi mộ thất, thông qua đường hầm mỏ mang ra bên ngoài.
Sau đó lại đi mời người biết xem chuyện, không mời cũng không được a, bởi vì quan tài mở không ra.
Người được mời tới là một đạo sĩ, tới liền nói một câu, mau đem quan tài cùng toàn bộ vàng bạc, minh khí trả lại, sau đó một lần nữa phong bế cẩn thận lại đường hầm mộ thất, tốt nhất là phong bế cả mỏ than, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn.
Đám thợ đào than nghe vậy, đây không phải là nói xằng nói bậy à, vàng bạc đã bỏ vào túi còn trả lại, lại còn phong bế cả mỏ than mà mọi người kiếm ăn?
Sao có thể được.
Thế là ngươi một lời ta một câu đuổi đạo sĩ đi.
Lúc này có người gan lớn đứng ra, nói dùng máu chó đen thử xem, máu chó đen có linh tính, hơn nữa có thể phá sát, rất có khả năng là có tác dụng.
Đám thợ đào than cũng không có biện pháp khác, liền dự định thử một lần.
Giết một con chó đen, lấy máu, kết quả đúng là có tác dụng thật, vừa tưới máu chó đen lên, không cần bọn họ cạy mở quan tài, quan tài đã tự mở ra.
Thi khí bốc lên, tất cả người có mặt ở hiện trường, không chừa một ai, toàn bộ đều ngã xuống.
Rối bóng biểu diễn rất nhanh đã kết thúc.
Ngay cả khuôn mặt chính chủ cũng không trông thấy được, toàn bộ đã chết thẳng cẳng.