Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 137 - Chương 137 - Phải Đoàn Kết Hữu Ái

Chương 137 - Phải đoàn kết hữu ái
Chương 137 - Phải đoàn kết hữu ái

“Phá nhà à?” Tần Hà nghiến răng quát khẽ.

Hắn vừa mới đi ra ngoài có một buổi chiều, không trông mong chúng nó có thể hòa thuận với nhau được bao nhiêu, nhưng cũng đừng đánh nhau chứ.

Đại vương bát cùng con bê đồng thời ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Hà, đều ngẩn người ra, đại vương bát vội vàng hô: “Gia, không biết con bò rừng này từ đâu ra xông vào phòng của chúng ta.”

Tần Hà nghe vậy, cơn tức giận cũng vơi bớt một nửa.

Hóa ra là hiểu lầm, còn tưởng rằng bọn chúng không hợp bát tự chứ.

Suy nghĩ lại thì cũng thấy bình thường, đại vương bát không quen biết con bê, đột nhiên gặp nhau trong tình cảnh như vậy, hiển nhiên là rất dễ xảy ra va chạm.

Nghĩ rõ ràng điều này, Tần Hà vội vàng nói: “Buông ra, mau buông ra đi.”

Đại vương bát cùng con bê cùng liếc mắt nhìn nhau một cái rồi đồng thời buông nhau ra.

“Giới thiệu một chút, nó là ngao Huyền Thủy, tên là Vương Thiết Trụ.” Tần Hà chỉ vào đại vương bát, giới thiệu với con bê.

Tiếp đó hắn lại chỉ về phía con bê, nói với đại vương bát: “Nó gọi ngưu”

Tần Hà hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Vẫn chưa đặt tên.”

“Sau này mọi người chính là người cùng một nhà, phải đoàn kết hữu ái, hiểu không?”

“Vâng, gia.” Đại vương bát rất khôn khéo gật đầu trước tiên.

Con bê nghiêng đầu, đột nhiên nó cũng mở miệng nói: “Vâng, gia.”

Tần Hà ngây ngẩn cả người, “Tại sao ngươi cũng biết nói chuyện vậy?”

“Gia, nó ăn trộm màn thầu của ta.”

Đại vương bát ấm ức cáo trạng, đây chính là khẩu phần ăn vài ngày của nó a, lúc nào có bữa tiếp theo thì còn phải chờ Tần Hà lúc nào nhớ tới.

Tần Hà bừng tỉnh, ăn một cái màn thầu thì cũng xem như đã hình thành quan hệ nuôi dưỡng.

Cho nên thuật súc ngữ đã có tác dụng.

Rất tốt.

Sau này cũng không cần phương thức giao lưu “cưỡi” kỳ quái kia nữa.

“Màn thầu thì để ngày mai mua, các ngươi mau thu dọn lại đồ đạc trong phòng, ta đi xem hôm nay tới công việc gì.”

Hiện tại đám người Lăng Trung Hải đang phân phối thi thể, đi lựa chọn một chút nói không chừng lại có thể đốt thêm một bộ hung thi.

Tần Hà vừa rời đi, ánh mắt của hai con động vật một lớn một nhỏ giao nhau, trong mỗi đôi mắt đều có từng tia điện chớp lóe.

Đại vương bát vươn dài cổ, từ trên cao nhìn xuống, nói: “Ta biết ngươi, một con bò cày huyết thống ti tiện, kéo cày, ăn cỏ là số mệnh của ngươi, đây không phải là nơi mà ngươi nên tới.”

Đại vương bát cũng không nói dối, nó đã từng nghe Tần Hà nói mớ về con bê này khoảng chừng ba, bốn lần.

Khi nó mở mắt ra, lần đầu tiên trông thấy con bê này, trong lòng đại vương bát đã dâng lên cảm giác cực kỳ nguy cơ, hơn nữa trên thân con bê này vẫn còn sót lại hương vị của Cường thú đan chưa hấp thu hết.

Rõ ràng là trên bắp đùi thô to của gia lại có thêm một vật trang sức a.

Con bê nhìn chằm chằm vào đại vương bát, quan sát từ trên xuống dưới: “Ta cũng biết ngươi, ngươi là một con vương bát, khi mọi người mắng nhau rất thích nhắc đến ngươi.”

“Cái đồ con bò ngu ngốc nhà ngươi thì biết cái đếch gì.” Vẻ mặt đại vương bát tràn đầy tức giận, mói: “Ta chính là con trai của Ngao Giác Đại vương, huyết mạch ngao, huyết thống thuần khiết, ngươi cái loại gia súc hèn mọn làm sao xứng đánh giá ta?”

“Phải không, nhưng ngươi tên là Vương Thiết Trụ nha, nghe rất ngu xuẩn.” Con bê nhếch miệng nở nụ cười.

Không sai, nó chính là nhếch miệng nở nụ cười, cũng không biết là học với ai.

Cái biểu lộ này suýt nữa đã chọc đại vương bát tức chết.

Mắt đậu xanh của đại vương bát xoay một vòng, kêu lên: “Ta là con trai của Ngao Giác Đại vương, ngươi có biết Ngao Giác Đại vương ở thế giới dưới nước trong Vận Hà có địa vị gì không?”

Con bê nghiêng đầu: “Nhưng ngươi tên là Vương Thiết Trụ.”

“Cha ta Ngao Giác Đại Vương xưng Vương ở Vận Hà!”

“Ngươi tên là Vương Thiết Trụ.”

“Cha nuôi ta ở dưới nước cũng xưng Vương!”

“Ngươi tên là Vương Thiết Trụ.”

“Xuất thân của mẹ ta cũng không tầm thường!”

“Ngươi tên là Vương Thiết Trụ.”

“Hiện tại ta có năm mươi năm đạo hạnh, siết chết ngươi dễ như trở bàn tay!”

“Siết chết ta ngươi cũng tên là Vương Thiết Trụ.” Con bê cười cười, tung bốn vó nhảy nhót vui vẻ, tức chết đại vương bát không đền mạng.

“Ngươi không thể nói cái khác à?”

“Ngươi tên là Vương Thiết Trụ.”

“Ta siết chết ngươi cái con bò ngu ngốc kia!” Đại vương bát nổi giận, bất chợt vươn dài cổ ra, một luồng khí thế không hề yếu bộc phát ra.

Chỉ thấy bí văn trên toàn thân nó như ẩn như hiện, cái cổ duỗi dài tựa như là một con mãng xà, hung quang trong mắt bắn ra.

Con bê kinh hãi, theo bản năng lùi về phía sau một bước.

Cái con vương bát này sao đột nhiên lại mạnh như vậy chứ?

“Vừa rồi chỉ là đùa với ngươi thôi, bây giờ ta sẽ để cho ngươi biết....”

“Vương Thiết Trụ, ngươi duỗi cổ dài như thế để làm gì?” Đúng lúc này, Tần Hà bỗng nhiên đẩy cửa đi vào, trong tay xách một bộ thi thể, ngẩng đầu nhìn đại vương bát đã vươn đầu sắp chạm đến xà nhà, ngây người.

Toàn thân đại vương bát run lên một cái, khí thế ngay lập tức tiêu tan, vội vàng rụt cổ lại, cười nói: “Gia, ta đây là đang cho Ngưu lão đệ xem qua năng lực của ta a, ha ha.”

“Phải không?”

Trên mặt Tần Hà mang theo vẻ nghi ngờ, nhìn về phía con bê.

Đôi mắt bê xoay loạn một vòng, cười nói: “Đúng vậy, cổ của Thiết Trụ ca thật dài a.”

Tần Hà nghe thấy vậy, không tồi, đều kêu huynh gọi đệ, hắn liền chỉ vào bọn chúng nói: “Phải đoàn kết hữu ái, người một nhà, hiểu?”

Một vương bát một bò liền vội vàng gật đầu.

“Gia, hôm nay đốt thi?”

Đại vương bát nhìn thi thể trong tay Tần Hà, hỏi.

“Ừm, thi thể này có gì đó hơi kỳ lạ, ngươi phải cẩn thận một chút.” Tần Hà gật đầu.

.....

Thời gian quay ngược trở lại.

Lúc Tần Hà ra khỏi phòng thiêu thi đi tới trong sân thì thấy bốn người Lăng Trung Hải, Từ Trường Thọ đang thì thầm nói nhỏ, bầu không khí không giống với mọi khi.

Đội xe vận chuyển thi thể đã quay đầu trở về, trông có vẻ vội vã.

Tần Hà tiến thẳng tới chỗ bọn họ.

Bốn người thấy Tần Hà đi tới, chủ động tránh ra một vị trí, Lý Thiết là người không giữ được bình tĩnh nhất, sốt sắng nói: “Tần ca, đêm nay làm không tốt sẽ là một kiếp nạn, sẽ chết người a.”

“Tình huống thế nào?” Tần Hà vội vàng hỏi lại.

Bốn người đều nghiêm mặt, không nói chuyện, Cao Lâm Khôn trực tiếp xốc lên một tấm vải liệm đang che thi thể.

Tần Hà xem xét, đồng tử hơi co rút lại.

Đây là một nam tử thanh niên, làn da khô héo, trên cổ có hai lỗ máu, trắng bệch, tinh khí toàn thân đều đã biến mất.

“Cương thi?” Tần Hà kinh ngạc hỏi: “Rốt cuộc là tình huống gì?”

“Núi Trống Đồng cách kinh thành hơn bốn mươi dặm xuất hiện cương thi hút máu, một thôn gần đó đã có rất nhiều người bị cắn chết.” Lăng Trung Hải trả lời.

“Tất cả có bao nhiêu người?” Tần Hà hỏi tiếp, cương thi hút máu có thể là đẳng cấp cao cũng có thể là đẳng cấp thấp, hơn nữa cũng có rất nhiều phẩm loại, rất nhiều cương thi đều có đặc tính hút máu.

“Cộng hết tất cả cũng phải có hơn 100 người.”

Từ Trường Thọ trả lời, sau đó còn nói thêm: “Thiêu thi đường căn bản không thể xử lý được nhiều như vậy, chỉ có thể đem những thi thể bị cắn chưa lâu phân cho bốn lò hỏa táng xử lý, chỗ chúng ta bị phân bảy bộ, Tần Hà ngươi hỗ trợ một chút, hiện giờ ngươi kinh nghiệm nhiều hơn so với chúng ta.”

“Được.” Tần Hà xốc từng tấm vải liệm trắng lên kiểm tra.

Kết quả phát hiện, tuy nói là thiêu thi đường có chút không chịu trách nhiệm nhưng phán đoán vẫn rất chuẩn.

Trong bảy bộ thi thể bị cắn này chỉ có một bộ là sắp bật xác, những bộ khác tuy là không rõ ràng lắm, nhưng chắc là cũng không có vấn đề gì lớn.

“Hôm nay hơn 100 thi thể, ngày mai sẽ chỉ nhiều hơn chứ không ít, từ tin tức của Phi Ngư Vệ thì chắc chắn là rất khó đối phó, có thể sẽ phải kéo dài một khoảng thời gian.” Cao Lâm Khôn nói.

Tần Hà gật đầu, thầm nghĩ công việc tới rồi.

Trước mắt hắn chỉ từng đốt hai bộ cương thi, mà cả hai bộ đều đốt ở thiêu thi đường, bị đèn nhiếp phách áp chế, phần thưởng giảm cực lớn.

Hắn vẫn chưa từng thử niềm vui sướng ở ngoài dã ngoại, không biết là phẩm cấp gì đây.

Nhưng có một điều không thể nghi ngờ là, cho dù đó là du cương nhất phẩm thì phần thưởng cũng sẽ không kém.

Tiếp đó, bốn người kia liếc nhìn nhau một cái, Lý Thiết xoa xoa tay hỏi: “Tần ca, đêm nay ngươi định đốt mấy bộ?”

Bình Luận (0)
Comment