Trước tiên nói về thuở bình sinh của Kiều Đại Lộc.
Tần Hà vốn tưởng rằng Kiều Đại Lộc chỉ là một con chuột lớn, nhưng sau khi xem hết cuộc đời của ông ta, hắn phát hiện, một vài hành vi của Kiều Đại Lộc đúng là không thể giới hạn trong chữ tham.
Cái thứ lương thực này, từ chất lượng có thể phân ra đủ loại, còn phân lương thực mới và lương thực lâu năm. Kiều Đại Lộc quản lý kho lúa, phàm là có một chút lương thực mới là lương thực tốt vào kho thì đều bị tráo đổi rồi xuất ra ngoài.
Một mặt là tham, một mặt khác là do Trung Sơn Vương Phủ giàu đến chảy mỡ. Lương thực mới trắng bóng nhập kho tích trữ, dù cho Kiều Đại Lộc không tráo đổi thì qua một năm cũng có thể trơ mắt nhìn những lương thực đó biến thành lương thực cũ, sau đó lương thực cũ cũng dần dần bị mốc meo biến chất, cuối cùng cũng mục nát trong kho.
Không sai, Trung Sơn Vương Phủ tích trữ lương thực khắp nơi, mấy cái kho lương thực mà Kiều Đại Lộc quản lý ở trong đó chỉ là chín trâu mất sợi lông, căn bản là Trung Sơn Vương cũng không rõ bản thân có bao nhiêu kho lúa.
Cộng thêm bên trên Kiều Đại Lộc còn có đại quản gia cấp Giáp che chở, không dời hết kho lúa thì coi như đã giữ lại điểm mấu chốt.
Đương nhiên, có sao nói vậy, Kiều Đại Lộc chắc chắn không phải kẻ tốt lành gì, chỉ cần bắt được cơ hội, vậy khẳng định là có thể hao thì sẽ hao.
Một phần nhỏ lọt vào trong túi của mình, phần lớn thì đều dâng lễ.
Trước đó vài ngày, một kho lúa ngoài thành đột nhiên có trộm, mất đi hơn 300 thạch lương thực, Kiều Đại Lộc thấy vậy, cơ hội phát tài tới.
Một bút vung lên, báo cáo lên là mất trộm một ngàn thạch lương thực cùng với mấy trăm lượng vàng bạc.
Khá lắm, ngay cả kẻ trộm thấy cũng phải lau nước mắt.
Một đêm vất vả cực khổ mới trộm được ba trăm thạch lương thực, “mèo” trông coi kho lúa chỉ cần khẽ hạ miệng là đã kiếm nhiều hơn mười lần so với số bản thân đã trộm.
Nếu không phải là kho lúa kia chỉ có thể chứa được một ngàn thạch lương thực thì số lượng “mất trộm” còn có thể nhiều hơn nữa.
Khai man số lượng lớn, chắc chắn là Trung Sơn Vương Phủ phải làm ra phản ứng, cứ như vậy bản tử liền đánh xuống đầu Binh mã ty ngũ thành, yêu cầu phá án.
Binh mã ty ngũ thành có thể làm gì đây, không có biện pháp nào, chỉ có thể bắt một vài tên trộm chống đỡ.
Ài, đây chính là chuyện cũ của “kẻ trộm chuyên nghiệp Hầu Trang” ở tiền văn.
Hầu Trang bị chết thay, nguồn gốc chính là do gã Kiều Đại Lộc này.
Rất trùng hợp.
Hầu Trang bị kéo đến đầu chợ Tây, răng rắc một đao đầu người rơi xuống đất, còn Kiều Đại Lộc cũng là răng rắc một trảo, đầu người rơi xuống đất.
Cái gọi là Thiên Đạo Luân Hồi, chính là đây.
Nói hơi xa, quay lại chính đề.
Cụ thể nguyên nhân cái chết của Kiều Đại Lộc, kịch chiếu bóng cũng không có diễn giải rõ ràng.
Cao Lập Hoành và Kiều Đại Lộc có quen biết, nhưng cũng chỉ là quen biết mà thôi, không có giao tình gì nhiều.
Một người là quan to tam phẩm, một kẻ là quản gia cấp Đinh, nếu không phải là hoa tửu Di Hồng Viện người gặp người thích thì hai người này cũng chẳng có cơ hội quen biết nhau.
Lần nhậm chức cuối cùng của Cao Lập Hoành là Phủ Doãn phủ Thuận Thiên, sưu cao thuế nặng, cường thủ hào đoạt, làm hại không biết bao nhiêu người phải cửa nát nhà tan, bán đổ bán tháo sản nghiệp để cầu được bảo toàn tính mệnh.
Kiều Đại Lộc thì giàu có xa xỉ, mua ruộng, mua gia sản, bắt đáy, đó đều là những thao tác thông thường.
Liền giống như đàn sói trên thảo nguyên cùng với kền kền, song phương không thể nói là có giao tình, nhưng đàn sói ăn xong rời đi vẫn luôn lưu lại tàn xác, đó lại là bữa tiệc thịnh soạn của kền kền.
Chỉ đáng thương con mồi ngã xuống.
Xem rối bóng biểu diễn tựa như cưỡi ngựa xem hoa, Tần Hà cũng không thể xác định được hung vật hành hung từ đâu tới, hoặc có lẽ là, có quá nhiều nơi nó có thể xuất hiện.
Yên lặng lắc đầu, Tần Hà từ bỏ, nếu không thể xác định được thì bỏ qua thôi.
Chuyến này đã kiếm lớn, còn về chuyện sau này thì số phận đã định, không liên quan đến hắn.
Thẩm phán cân nặng, phần thưởng là một bản «Thuật xác định mục tiêu».
Thuật xác định mục tiêu: Học tập thuật này, ngài có thể đánh dấu mục tiêu, ở trong một khoảng cách nhất định, ngài có thể cảm ứng được sự thay đổi vị trí của mục tiêu đã đánh dấu.
Tần Hà xem xong miêu tả của thuật xác định mục tiêu, rất là hài lòng.
Lại là một kỹ năng rất thực dụng.
Nói thẳng ra thì đây chính là thuật cài mắt.
Sau này hắn cũng không sợ bị mất đồ, địch nhân chạy trốn cũng vô dụng, ném thuật xác định mục tiêu một cái, chỉ cần khoảng cách không quá xa thì không có vấn đề.
Quá nice.
Phần thưởng tới tay, kết thúc công việc.
Rời khỏi Kiều phủ, 100 lượng bạc trắng tới tay.
Dương Bạch Đầu thì càng thấy mỹ mãn, ôm 50 lượng bạc vào lòng, giơ ngón tay cái lên nói: “Tần Hà, trước đó không biết bản lĩnh trấn thi của ngươi lợi hại như vậy a.”
“Bình thường thôi, bình thường thôi.”
Tần Hà ngoài miệng thì cười nhưng trong lòng lại do dự: Hình như là thuật che đậy Thiên Cơ với người quen thuộc thì hiệu quả sẽ kém hơn.
Chỉ với hai lần thẳng tay trấn thi, Dương Bạch Đầu vẫn có thể cảm thấy hắn không giống với bình thường, chỉ là cảm giác đó đã bị suy yếu bớt.
Đối với người lạ thì hiển nhiên là có hiệu quả lớn hơn nhiều, hắn để trần hai đùi đứng ở ngay giữa ngã tư đường, dù cho nữ nhân nhìn thấy cũng chẳng hề đỏ mặt.
Suy xét cẩn thận lại, hiệu quả của thuật che đậy Thiên Cơ hẳn là có liên quan đến nhân quả.
Nhân quả càng nặng thì càng khó che đậy được Thiên Cơ.
Nhân quả càng nhẹ thì Thiên Cơ càng được che đậy kín kẽ.
Những người xa lạ kia không có chút nhân quả nào với hắn.... Tần Hà nhớ tới ba tia thiên lôi từ trên trời giáng xuống kia, nói không chừng chính là vì suy tính số mệnh của mình.
Không biết lại còn tính toán bừa, đáng đời các ngươi xui xẻo.
Như vậy cũng đủ rồi.
Chỉ cần cảm giác đối với hắn của những người trong vòng quen biết bị suy yếu thì hắn cũng không dễ dàng bị lộ.
Còn về thôi diễn và suy tính, thuật che đậy Thiên Cơ đã nói rõ: Thiên Lý mệnh số của ngài không thể suy tính được.
Miễn cưỡng bóc ra coi chừng hôi phi yên diệt nha.
“Khiêm tốn quá, sau này có việc sẽ lại tìm ngươi.” Dương Bạch Đầu nói.
“Dễ nói dễ nói.” Đương nhiên là Tần Hà sẽ không cự tuyệt.
Sau đó lại trò chuyện vài câu, Dương Bạch Đầu nói: “Vậy, sắc trời cũng đã tối, ta cũng đã hạ ban, cũng không cùng ngươi trở về lò hỏa táng nữa.” Nói xong liền vội vàng rời đi.
Tần Hà thấy hơi kỳ lạ, vì phương hướng mà ông ta rời đi cũng không phải phương hướng về nhà.
Nghĩ nghĩ, Tần Hà điểm ngón tay về phía bóng lưng sắp biến mất của Dương Bạch Đầu một cái.
Thuật xác định mục tiêu.
Vừa mới ra lò, thử một lần.
Tiếp đó Tần Hà liền cảm ứng được, Dương Bạch Đầu thế mà chạy về nơi thường xuyên xuất hiện trong hai màn kịch đèn chiếu vừa rồi: Di Hồng Viện.
Điều này khiến cho Tần Hà cảm thấy như là lôi đình đang cuộn trào trong lòng.
Quả nhiên là người không thể xem bề ngoài, nước biển không thể đo bằng đấu, già hay trẻ cũng không thay đổi bản sắc.
Dương Bạch Đầu đều sắp qua sáu mươi, vậy mà vẫn còn có năng lượng này.
“Thói đời ngày một đi xuống, thói đời ngày một đi xuống a.”
Tần Hà lắc lắc đầu, có lòng muốn đi nhưng lại nhớ tới con bê không khiến người bớt lo ở trong nhà kia, nghĩ nghĩ, vẫn là nên trở về lò hỏa táng.
Sắc trời lúc này đã tối, đội xe vận chuyển xác cũng đã tới.
Đám người Lăng Trung Hải, Từ Trường Thọ đang bận rộn kiểm kê, chuẩn bị phân phối thi thể.
Tần Hà lên tiếng chào hỏi rồi trực tiếp trở về phòng thiêu thi, kết quả vừa mới đi tới cửa đã nghe thấy tiếng đinh đinh cạch cạch rầm rầm liên tục truyền ra từ bên trong.
Đẩy cửa ra.
Khá lắm.
Tần Hà nhìn thấy cái gì?
Các đồ gia dụng trong gian phòng đều bị lật tung hỗn loạn, trông y hệt như hiện trường vừa mới đại chiến ba trăm hiệp vậy.
Đại vương bát đã tỉnh, cái cổ thật dài của nó quấn chặt lấy cổ con bê, đang cố sức siết lại.
Còn con bê thì sao?
Bốn cái móng đồng thời đặt lên mai vương bát, muốn giẫm nát đại vương bát.
Hai bên đều trợn mắt dữ tợn, ra vẻ ngươi không chết thì là ta vong.