Thuật truyền đạo thụ nghiệp giải hoặc: Sư giả, giảng dạy, truyền đạt, giải thích nghi hoặc, học tập thuật này, tiên nhân phủ đỉnh, có thể truyền thụ đạo pháp, kỹ năng và tri thức mà ngài hiểu rõ ở trình độ tự xác định.
Chú thích: Để thi triển thuật này cần tiêu hao công đức, mức tiêu hao phụ thuộc vào trình độ của nội dung mà khác nhau.
Tần Hà xem xét, lão thiên gia.
Đây chính là một kỹ năng lớn a, có thể truyền thụ toàn bộ đạo pháp, kỹ năng, tri thức mà hắn biết cho người khác, thậm chí là còn không có giới hạn chỉ là con người, hơn nữa truyền bao nhiêu, truyền đến trình độ nào thì hắn cũng có thể tự định.
Giải nghi hoặc là tầng đầu tiên, truyền đạt là tầng thứ hai, giảng dạy là tầng thứ ba.
Đây không phải chỉ lợi hại ở mức bình thường a.
Không hổ là thuật pháp phải tiêu hao công đức mới có thể thi triển.
Có thể xưng là nghịch thiên.
Có thuật pháp này, vậy thì có thể một người đắc đạo, gà chó lên trời.
Chỉ tiếc là, rất khó tích tụ được công đức.
Hiện tại công đức chỉ có ít ỏi hơn 300 điểm, chỉ có thể giữ lại làm dự phòng.
Đồng thời, Tần Hà cũng rất ngạc nhiên, phần thưởng của bộ Quan thi này đã hoàn toàn vượt ngoài dự kiến.
Thành thật mà nói thì thuật này không hề kém hơn so với thuật che đậy Thiên Cơ mà bộ mị thi đem lại.
Sau khi cẩn thận cân nhắc, Tần Hà cảm thấy trong đó có ít nhất hai nguyên do.
Đầu tiên Cao Lập Hoành thân là quan viên, đang tại chức quan to tam phẩm, cực kỳ khó gặp được.
Yêu ma quỷ quái chạy đầy đất, cái nào cũng không thiếu, nhưng vị quan to tam phẩm đang tại chức như vậy, cả triều Đại Lê cùng chỉ có mấy chục người, tiếp tục hướng lên trên thì chính là phong cương đại lại.
Thứ yếu là ngộ đạo.
Cao gia đời đời tham ô, kiên trì tám đời, đã ngộ ra “Tham quan chi đạo”.
Đời đời tham ô nhưng vẫn có thể đời đời như cây thường xanh, liền hỏi thế gian này có bao nhiêu người có thể làm được?
Hòa đại nhân thấy cũng phải hô to lợi hại a.
Hễ là nhắc đến cấp độ “đạo”, bất kể đó là chính đạo, hay là lệch đạo, tà đạo, thì đó đều là đạo.
Là đạo thì nó liền lợi hại.
Tóm lại là, cho phần thưởng như vậy.
Đương nhiên Tần Hà đã hài lòng đến không thể hài lòng hơn, vốn đang phân vân có nên tới chuyến này hay không, kết quả lại mở ra một phần thưởng lớn siêu cấp.
Quan trọng nhất là, phần thưởng này lấy được rất dễ dàng a, chỉ cần đâm hai cây đinh trấn thi, điêu khắc một cái đầu, rồi thả một cây đuốc.
Vận may tới, muốn cản cũng cản không được.
Ngươi nói nên cùng ai nói lý lẽ đây.
Tần Hà ngẩng đầu nhìn về phía người vẫn đang quỳ trên mặt đất, “Cao Bán Thành” đời thứ mười vừa mới ra lò, trong mắt hắn lóe lên một tia sáng mờ.
Thuật vọng khí đảo qua.
Khá lắm.
Cái đạo này của Cao gia vẫn còn có thể tiếp tục truyền xuống.
Quan thất phẩm Biên tu Hàn Lâm, rất dễ được bình điều làm Tri huyện thất phẩm, đám đại lão trong quan trường kia, đã sớm trải xong đường cho Cao Bán Thành đời thứ mười.
Đúng là mọi người cùng thêm củi vào ngọn lửa đang cháy, ngọn lửa bốc lên thật cao, cái thế đạo quỷ quái này.
Nhưng mà trước lúc đó, Cao gia còn có một kiếp nạn, nếu như qua được thì dễ nói, không qua được thì cũng đến lúc ông trời tính sổ.
Về phần kiếp nạn này thì Tần Hà cũng không thấy rõ ràng.
Chắc hẳn là đang ở trước mặt a.
Nhưng vẫn là câu nói kia, gia chủ không muốn nhiều chuyện, Tần Hà cũng lười quản nhiều.
Có thể qua kiếp nạn này hay không thì phải xem đạo mà Cao gia ngộ ra có đủ cứng rắn hay không.
Cáo biệt Cao gia.
Rốt cuộc thì Cao Văn Tùng khá hơn Lương Thế Kiệt một chút, tự mình đưa hai người ra cổng, cho 100 lượng tiền trà nước.
Đây là số tiền trước kia đã ước hẹn trước.
Bốn thỏi bạc lớn mỗi người lấy hai, Dương Bạch Đầu đều cười đến nở hoa, Tần Hà phân chia cho ông ta rất cao, một nửa, ông ta có thể nhận 50 lượng, số tiền này đã đủ mua hai con trâu rồi, ông ta càng nhìn Tần Hà lại càng thấy thích, tựa như đang nhìn cháu trai ruột vậy.
Tần Hà nhìn Dương Bạch Đầu cũng là vui vẻ trong lòng, sau lưng lão già này có nơi dựa vào a.
Bằng không thì tin tức không thể linh thông được như thế.
Hai nhà quan to tam phẩm cũng không phải là ai cũng có thể vươn tay tới.
Đằng sau còn có một tên quản gia của Trung Sơn Vương Phủ kìa.
Hai người nhìn nhau cười hắc hắc, không nói gì nhưng đều thầm hiểu trong lòng.
Trạm tiếp theo.
Nhà quản gia Kiều Đại Lộc của Trung Sơn vương Phủ.
Trên đường đi, Dương Bạch Đầu cũng nói qua tình huống đại khái của Kiều Đại Lộc.
Quản gia của Trung Sơn Vương Phủ, nghe có vẻ rất lợi hại, nhưng thật ra chỉ là tên tuổi dọa người, tính ra thì địa vị cũng không cao.
Sản nghiệp của Trung Sơn Vương Phủ rất khổng lồ, có đủ mọi thứ, từ trang viên, đồng ruộng, muối, sắt, khoáng sản, chăn nuôi, thêu thùa tới vận chuyển đường thủy.
Trung Sơn Vương không thể quản được hết, một tên quản gia thì càng không thể quản nổi. Cho nên trên thực tế thì Trung Sơn Vương Phủ nuôi rất nhiều quản gia, mỗi người quản lý một phần, còn phân chia cấp bậc cho quản gia, tất cả là bốn cấp: Giáp, Ất, Bính, Đinh.
Kiều Đại Lộc thuộc cấp Đinh, cũng chính là quản gia có quyền chức thấp nhất, ông ta chính là quản lý kho lương, thủ hạ có mấy chục tên lực phu cùng với hai tên phòng thu chi.
Quản gia có cấp bậc như vậy đương nhiên cũng không thể sống trong Vương phủ, Kiều Đại Lộc tự có trạch tử riêng bên ngoài.
Tần Hà đến, xem xét, mặc dù vị trí của trạch tử này không thể so sánh với Cao gia nhưng cũng coi như không tệ.
Dù chỉ là cấp Đinh.
Tuy là cấp Đinh, nhưng từ xưa đến nay, công việc quản lý kho lương thực luôn là một công việc béo bở.
Tùy tiện đầu cơ trục lợi một chút lương thực là đã có thể kiếm được một số tiền lớn.
Huống chi việc bảo quản lương thực cũng sẽ có hao tổn, chuột làm hao tổn, mối mọt làm hao tổn, nấm mốc biến chất, bị ẩm, có rất nhiều khoảng trống để báo cáo nhiều, báo cáo thiếu.
Còn có chất lượng lương thực, lương thực tốt xuất, lương thực kém nhập, chỉ cần gan lớn thì không khác gì với nhặt tiền, dầu chảy ra đó là tương đối nhiều.
Nghe nói Kiều Đại Lộc có quan hệ với một vị quản gia cấp Giáp nào đó ở Vương Phủ nên mới kiếm được một công việc béo bở như vậy.
Nghênh đón hai người chính là quản gia của Kiều Đại Lộc.
Không sai, quản gia cấp Đinh của Trung Sơn Vương Phủ cũng nuôi một quản gia trong nhà.
Chỉ việc này thôi là ngươi có thể hiểu được, cái gì gọi là kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra.
Vào cổng, Tần Hà gặp được trưởng tử của Kiều gia, Kiều Đại, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột con sẽ biết đào hang.
Kiều Đại này và Kiều Đại Lộc bên trong kịch đèn chiếu có dáng dấp tựa như là cùng một khuôn đúc ra, toàn thân trên dưới tràn đầy toàn là collagen.
Thêm chút sức mạnh là sắp theo kịp đại hòa thượng.
Nhưng đừng nhìn y béo, người lại không cùn chút nào, Tần Hà đi vào, ánh mắt y liền quan sát Tần Hà từ trên xuống dưới mấy lượt.
Dương Bạch Đầu thấy vậy liền nói thẳng là bọn họ mới từ Cao gia tới đây, Kiều Đại lúc này mới buông lòng cảnh giác, dẫn hai người đi đến linh đường.
Tần Hà đi lên trước xem xét, tử trạng giống y như đúc với Cao Lập Hoành, vết cắt rất ngọt, là do cùng một hung vật gây ra, ngón tay đã dài ra, sắp hóa thành trảo, vết ban màu lục phủ kín da tay cùng cái cổ.
Còn bên dưới lớp quần áo thì không cần nhìn cũng biết, chắc chắn là cũng đã phủ kín.
Bộ thi thể này còn hung hơn cả Cao Lập Hoành, chỉ là còn chưa có bật xác, một khi bật xác thì Kiều gia còn có bao nhiêu người có thể còn sống thì phải xem mệnh.
Hung thi đã mất đầu, ngay cả ý thức còn sót lại cũng không có, cho nên sẽ càng điên cuồng giết chóc.
Dường như là cảm nhận được nguy hiểm, thi thể không đầu Kiều Đại Lộc thình lình ngồi bật dậy, giơ lên thi trảo còn chưa hoàn toàn thành hình chụp về phía Tần Hà.
Tần Hà lắc đầu, giống như lần trước, hai cây đinh trấn thi đã cho nó lại nằm xuống.
Công đức kim thân sơ thành, Tần Hà đứng ở trước mặt thôi cũng đã đủ để trấn hung thi tầm thường đến ngoan ngoãn, hễ là có thể động đậy một chút thì đã coi như là lợi hại.
Không tồi, đoán chừng lại có thêm một kỹ năng mới.
Theo thường lệ, hắn để Dương Bạch Đầu hỏi thăm qua xem là chỉ đốt xác hay là giải quyết gốc rễ.
Kết quả dĩ nhiên là qua loa, còn không do dự như Cao gia, trả lời vô cùng dứt khoát: “Chỉ đốt thi thể, chuyện còn lại có sắp xếp khác.”
Lời nói này giống y như Lương Thế Kiệt, cái gọi là còn có sắp xếp khác, chính là tâm lý ôm may mắn, chưa đụng tường nam chưa quay đầu, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Tần Hà tất nhiên là nhẹ nhõm, muốn giải quyết tận gốc còn phải chịu đủ phiền phức, rất tốt.
Vẫn là như lần trước, điêu khắc một cái đầu gỗ rồi lại hóa trang, lướt qua sự chấn kinh của đám người Kiều gia không nhắc tới.
Nhóm lửa đốt xác, vì để tăng tốc độ đốt, Tần Hà còn dùng thêm một chút dầu hỏa.
Cuối cùng thì đến khi trời sẩm tối cũng đã đốt xong thi thể.
Nhưng xem xong rối bóng biểu diễn của Kiều Đại Lộc, Tần Hà lại càng thêm mơ hồ.