Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 142 - Chương 142 - Hẹn Tụ Tập

Chương 142 - Hẹn tụ tập
Chương 142 - Hẹn tụ tập

Tuy thôn Trống Đồng được gọi là thôn, nhưng trên thực tế, dưới sự thúc đẩy của việc sản xuất than đá, nó đã phát triển vượt qua quy mô của một cái thôn.

Dưới sương mù dày đặc bao phủ phạm vi thôn không nhỏ đã lập tức trở thành một cái mê cung.

Mỗi bước đi tới đều cần phải hết sức cẩn thận, nếu không thì rất có thể lòng vòng ở một chỗ.

Ở một nơi không xa.

“Bành!”

Trên cánh tay nam tử vạm vỡ với khuôn mặt mang sẹo nhanh chóng hiện lên bí văn, mạnh mẽ đập nát đầu của một hung thi.

Cẩn thận quan sát kỹ có thể thấy, bí văn kia trông như rồng như rắn, lại giống như một cây dây leo màu xanh nào đó, lập lòe không ngừng, tựa như là sống lại, đang không ngừng chập chờn hô hấp.

“Chủ nhân, đúng là thi cương.”

Phía sau nam tử mặt sẹo có hai thanh niên khoác áo choàng, ánh mắt âm độc đang đứng, trên tay hai người này cũng có bí văn màu xanh đậm ẩn hiện. Bọn họ nhìn thi thể nằm đầy trên đất, trong mắt tràn đầy sự kích động.

“Hắc hắc”

Trên khuôn mặt của nam tử mặt thẹo xuất hiện một nụ người khiến cho người ta sợ hãi, nói: “Trời cũng giúp ta, có thi cương thì có thi đan, ta nhất định sẽ là đệ nhất trong Thanh Thi Quỷ Đạo.”

“Chúc mừng chủ nhân, chúc mừng chủ nhân!” Hai tên thanh niên khoác áo choàng ôm quyền chúc mừng.

“Trước chưa vội mừng.”

Thế nhưng tên nam tử mặt sẹo lại nghiêm mặt lại, nói: “Thi cương giống như một con rết trăm chân, rất khó đối phó, Nhĩ Mã Hồn thả cái câu này, chính là khiến chúng ta rơi vào tình thế khó xử nha.”

“Địch Lỗ chí tại Trung Nguyên, Nhĩ Mã Hồn tạo ra cục diện này, chắc hẳn mục tiêu chính là Thẩm Luyện, một mình hắn không phải đối thủ của Thẩm Luyện, cho nên muốn cho chúng ta cùng xuất lực.” Một tên đi theo lên tiếng.

“Hừ, tiểu nhân vô liêm sỉ.” Nam tử mặt sẹo khịt mũi, “Ở trước mặt không dám hành động lại giở trò sau lưng.”

“Nhưng, chủ nhân, thi đan đối với chúng ta mà nói rất là quan trọng, hơn nữa mâu thuẫn của chúng ta với Phi Ngư Vệ cũng không có cách nào hòa giải được.” Một tên đi theo khác cũng lên tiếng nhắc nhở.

“Ta biết, chỉ là cảm thấy hơi khó chịu.”

Nam tử mặt sẹo híp híp mắt, sau đó nhìn về phía chỗ sâu của thi vụ, trên mặt lại hiện lên nụ cười: “Thẩm Luyện a Thẩm Luyện, đối thủ cũ nhiều năm như vậy, ngươi cũng không thể oán An Trùng Cửu ta không giảng đạo nghĩa nha, thi đan đối với ta thật sự là rất quan trọng.”

Nói xong hắn lắc lắc đầu, dẫn hai tên thủ hạ tiếp tục tiến vào sâu trong sương mù, biến mất không còn thấy bóng dáng.

Chỉ một chốc lát sau, Tần Hà từ trong sương mù chui ra, gãi gãi đầu lộ vẻ không còn gì để nói: “Địa phương quỷ quái này còn có thể hẹn tụ tập, lợi hại, đây cũng quá là lợi hại.”

Chần chờ một chút, hắn chỉ ba lần về phía nam tử mặt sẹo rời đi, sau đó cũng ẩn vào trong sương mù không còn thấy bóng dáng nữa.

Một lát sau.

Từ trong sương mù lại có hai người đi ra.

Người đi đầu toàn thân khuất dưới áo choàng màu đen, trên mặt cũng đeo một cái mặt nạ màu đen, ánh mắt sắc bén.

Sau lưng là một thanh niên mặc kình trang.

Nếu như Tần Hà ở đây chắc chắn có thể nhận ra, đây chính là người mà hắn bỏ quên ở chiếu ngục, lại bị người cứu đi, Phong Kinh Vũ.

Phong Kinh Vũ cúi đầu xem xét những dấu chân lộn xộn trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào một dấu chân khá lớn trong đó, nói: “Sư phụ, An Trùng Cửu cũng tới.”

“Hừ hừ, thi cương ẩn hiện, cục diện này sao có thể thiếu được An Trùng Cửu, coi như An Trùng Cửu không biết thì Nhĩ Mã Hồn cũng sẽ nói cho hắn ta biết.” Nam tử mặc áo choàng đen cười lạnh, giọng nói như tiếng kim loại ma sát, không phân biệt được cao thấp.

“Sư phụ, đến cùng thì Địch Lỗ cũng là dị tộc, những năm gần đây đã bắt đầu lăm le đến Trung Nguyên, chúng ta thật sự muốn liên thủ với bọn chúng sao?” Phong Kinh Vũ chần chờ một chút, ngập ngừng hỏi.

“Chúng ta muốn thành đại sự thì bắt buộc phải trừ đi Thẩm Luyện, cơ hội này cực kỳ tốt,” Nam tử mặc áo choàng đen nói với giọng điệu kiên định, nói xong nhìn về phía Phong Kinh Vũ: “Vũ Nhi, người làm chuyện đại sự lòng không được mềm yếu, cái gọi là liên thủ, cũng chỉ là theo nhu cầu lẫn nhau mà thôi, chớ tự nhược.”

“Sư phụ dạy phải.” Phong Kinh Vũ cúi đầu.

“Đi thôi, An Trùng Cửu đã tới rồi, Nhĩ Mã Hồn chắc chắn cũng sẽ đến.”

“Vâng.”

Tiếng nói vừa dứt, hai người cũng theo đó biến mất.

Sau khi hai người đi khuất không bao lâu, Tần Hà lại lần nữa chui ra, giống như lần trước, hắn cũng chỉ hai cái về phía người mặc áo choàng đen và Phong Kinh Vũ biến mất.

Làm gì?

Đương nhiên là điểm thuật xác định mục tiêu.

Cái địa phương quỷ quái này sương mù dày đặc, hơn một trượng thì không phân biệt được nam nữ, hơn ba trượng thì chẳng thể phân biệt được người hay là vật.

Không sử dụng thuật xác định mục tiêu, chỉ dựa vào thuật thính phong biện vị để tỏa định thì thực sự quá khó khăn.

Dùng thuật xác định mục tiêu ở loại địa phương này, quả thực là được ông trời ưu ái.

Tục xưng, bật hack.

Xác định mục tiêu xong, Tần Hà có hơi do dự.

Hiện tại còn chưa thấy bóng dáng cương thi đâu, một cọc chuyện lớn không liên quan gì tới hắn đã bày ra ngay trước mặt.

Việc này nên quản hay là mặc kệ đây?

Trầm ngâm trong chốc lát, Tần Hà cảm thấy, chuyện không liên quan tới hắn, có quản hay không cũng không quan trọng.

Quan trọng vẫn là phải nhất định lấy được thi cương.

Tần Hà cũng không rõ thi cương này đến cùng là đức hạnh gì, nhưng từ phản ứng của đám lão âm tệ này, chỉ e là hơi khó giải quyết.

Thẩm Luyện là một người ổn trọng, An Trùng Cửu là một kẻ điên cuồng không có giới hạn, lần trước Hoàng Cung bị một tên “Hulk” đánh sập một hàng tường gạch, tám chín phần mười chính là do gã làm.

Nguyên nhân thì không rõ, có thể đơn thuần chính là coi Đại môn Hoàng Cung làm bao cát.

Tuy nói những người này đều dưới ngoại kình, nhưng Tần Hà cũng không dám khinh thị bọn họ.

Xích có sở đoản, thốn có sở trường.

Chưa nói đến những thứ khác, chỉ nhìn động tác chém hung thi cử trọng nhược khinh kia của Thẩm Luyện, khống chế tinh diệu đến cực điểm, Tần Hà tự nhận hắn không thể làm đến.

Một đối một, Tần Hà nắm chắc phần thắng.

Nhưng đối mặt với một số cục diện khó giải quyết, chưa chắc hắn đã mạnh hơn so với những người khác.

Thế giới này có quá nhiều đường lối tu luyện, vạn vật tương sinh tương khắc, nói không cần liền đụng tới quỷ, cũng mặc kệ mù cuồng.

Đây cũng là nguyên do mà Tần Hà ban đầu dự định “cẩu”.

Một câu nói, không chắc chắn mình vô địch thiên hạ, Tần Hà định sẽ một mực cẩu.

Ngược lại thì không có hại gì, còn bớt đi nhiều chuyện phiền phức, cớ sao mà không làm.

Trở lại chuyện trước mắt.

Tổng hợp lại tình hình, Thẩm Luyện nếu muốn giải quyết chuyện này thì nhất định phải đối phó với thi cương.

An Trùng Cửu muốn lấy được thi đan, nhất định cũng phải đối phó thi cương.

Nếu như hắn không thể giải quyết được thi cương, thì hai người này chắc chắn là có tiềm năng để liên thủ.

Theo nhu cầu lẫn nhau, cũng không khó coi.

Có thể liên thủ với Bạch Liên giáo hay không thì chưa rõ.

Nhưng kẻ không thể liên thủ nhất chính là Nhĩ Mã Hồn.

Nhĩ Mã Hồn là cao thủ Bát Bộ Đại quân Địch Lỗ, xếp hạng Ba Đồ Lỗ còn cao hơn An Ba Cốc.

Mật thám Địch Lỗ, đương nhiên là hận không thể tạo ra càng lớn nhiễu loạn càng tốt, tốt nhất là thi cương có thể diệt luôn Đại Lê, Địch Lỗ có thể tiến quan hái đào.

Kết quả rất rõ ràng, cái túi vải vàng dư ra kia dùng để chứa kẻ nào thì tạm bỏ qua một bên.

Nhĩ Mã Hồn tạo ra cục diện này, trước tiên cần phải làm rối loạn.

“Ừm... Đây cũng không phải việc không liên quan tới mình a.”

Tần Hà hạ quyết tâm, cảm ứng vị trí một chút, khuôn mặt cùng thân thể khẽ vang lên đôm đốp, hắn nhanh chóng biến đổi.

Thuật dịch dung + Súc thân công.

Thuật dịch dung có thể thay đổi khuôn mặt, súc thân công không chỉ có công dụng co lại thân thể, phối hợp với sự hiểu biết về huyệt vị, cơ bắp và xương cốt trên cơ thể người, Tần Hà đã khai phá ra công dụng thay đổi dáng người.

Một trận tiếng vang khẽ qua đi, thân hình Tần Hà cũng trở nên vạm vỡ hơn, cơ bắp cuộn lên.

Ngoại trừ quần áo trên người, chỉ cần không quan sát kỹ thì thoạt nhìn Tần Hà hiện giờ không khác An Trùng Cửu là bao.

Lấy ra gương đồng soi thử, Tần Hà hết sức hài lòng, lại một lần nữa cảm ứng phương hướng một chút, hắn lại tiến vào trong sương mù, tiếng hừ vọng lại: “Nhĩ Mã Hồn cái đồ rác rưởi nhà ngươi không chơi nổi, ngươi tạo quần ẩu, ngươi ức hiếp người, gia gia ngươi tới chủ trì chính nghĩa.”

Bình Luận (0)
Comment