Trong chỗ sâu của thi vụ, hai bộ hung thi đang du đãng.
Chợt nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng “đôm đốp” khe khẽ.
Hung thi nhanh chóng nhìn về phía bên kia, chỉ thấy một bóng đen chậm rãi từ trong sương mù đi ra.
“Rống”
Hai bộ hung thi lập tức nhào về phía bóng đen.
“Hừ”
Nhưng chỉ nghe một tiếng hừ lạnh vang lên.
Ánh đao lướt qua, bốn khúc thi thể bay ngược trở lại, đều là bị chặt ngang lưng, rơi trên mặt đất, tuy là vẫn có thể chuyển động, nhưng cũng chỉ có thể bò đi.
Trong sương mù có một người bước ra, mắt hổ miệng heo, đôi mắt âm lãnh tựa như hung đồng đến từ quỷ vực, râu quai nón rậm rạp đến gần như che kín cả khuôn mặt, thoạt nhìn giống như một con sư tử hung mãnh.
Bên vai y còn có một con chim ưng, mắt ưng sắc bén như đao.
Y tiến lên, giơ chân đạp xuống, giẫm nát đầu của hai bộ hung thi, sau đó khẽ hất tay lên, “Đi!”
Chim ưng theo tiếng vỗ cánh bay lên, lượn một vòng trên không trung rồi quay trở lại, hai mắt sắc bén chìn chằm chằm vào một chỗ sương mù ở phía trước, không ngờ lại mở miệng nói tiếng người: “Nhĩ Mã Đồ Lỗ, người tới.”
Ánh mắt lạnh lẽo của nam tử râu quai nón lập tức khóa chặt vào vị trí kia.
Quả nhiên, không bao lâu sau ở nơi đó đã xuất hiện một bóng người vạm vỡ, càng ngày càng rõ ràng.
Một nam tử mặt sẹo đi ra, trông thấy nam tử râu quai nón, nhếch miệng nở nụ cười hỏi: “Nhĩ Mã Hồn?”
“Chính là tại hạ, nghe danh thủ lĩnh Thanh Thi Khôi hùng bá thiên hạ, hôm nay gặp được, quả nhiên có dáng vẻ của người đứng đầu, kính đã lâu.” Nam tử râu quai nón áp tay vào ngực, hơi hơi cúi đầu biểu thị kính ý.
“Không dám không dám, con chim ưng này của ngươi trông có vẻ có hương vị không tồi a.” Tần Hà khoát khoát tay, nói xong liền để mắt tới con chim ưng trên vai nam tử râu quai nón, hai mắt tỏa sáng.
Dáng dấp của con chim ưng này trông rất oai vệ, lông vũ bóng mượt, mắt ưng sắc bén, đường nét cơ thể cực kỳ mượt mà, đặc biệt là hai cái đùi kia, rất săn chắc a.
Hẳn là Hải Đông Thanh (Falco), hậu thế vừa bắt liền phải tiến vào cục cảnh sát, nói gì đến việc nếm thử.
So với con cú đêm lần trước kia, chắc chắn là ngon hơn nhiều.
“Ngươi nói cái gì?” Nhĩ Mã Hồn hơi ngẩn ra.
“A, không phải.” Tần Hà vội vàng sửa lời, nói: “Ý của ta là, trông con chim ưng này của ngươi không tồi, nếu không phải nhờ nó dẫn đường, muốn tìm ngươi hơi khó.”
Sắc mặt của Nhĩ Mã Hồn lúc này mới hòa hoãn lại, y trầm ngâm một lát rồi mới nói: “Lần này mời thủ lĩnh Thanh Thi Khôi đến đây, là có một cọc đại cơ duyên đưa cho các hạ.”
“Thi đan?” Tần Hà cười hỏi.
“Thủ lĩnh Thanh Thi Khôi kiến thức uyên bác, chính là thi đan.” Nhĩ Mã Hồn mỉm cười nói.
“Bộ thi cương này hiện thế, không phải là có quan hệ với các ngươi a?” Trái tim Tần Hà hơi hơi nảy lên một chút.
Nhĩ Mã Hồn không đồng ý cũng chẳng phủ nhận, “Có một số việc thứ cho tại hạ không thể nói rõ, không biết Thủ lĩnh Thanh Thi Khôi có hài lòng hay không?”
“Hài lòng, cực kỳ hài lòng.” Tần Hà nhìn chằm chằm vào đôi chân dài săn chắc của con chim ưng kia, liên tục gật đầu.
Nhĩ Mã Hồn cười, nói: “Cọc cơ duyên này là một chút kính ý mà Địch Vương chúng ta mệnh cho tại hạ đưa cho Thủ lĩnh Thanh Thi Khôi, triều đình Đại Lê ngu xuẩn độc bá, dung không được vạn đạo thế gian này, sắp tới Địch Vương chúng ta xuôi nam thay thế, không biết Thủ lĩnh Thanh Thi Khôi có muốn cùng Vương ta cộng phân thiên hạ?”
“Cộng phân thiên hạ?”
Tần Hà sững sờ, khá lắm, vốn tưởng rằng thi đan là đã đủ “thành ý”, không ngờ còn có thể cùng chia thiên hạ?
Mặc kệ là thật hay là giả, chỉ mỗi lời hứa hẹn này đã đủ để không biết bao nhiêu thế lực động tâm.
Bạch Liên giáo, Luyện thi môn, Văn Hương giáo, đủ loại tà môn ma đạo, đều bị Phi Ngư Vệ chèn ép đến không thể ngóc đầu, chỉ có thể âm thầm phát triển trong bóng tối.
Nếu giờ có cơ hội xoay người, kẻ nào lại không động tâm chứ?
“Đúng vậy.” Nhĩ Mã Hồn gật đầu, nói: “Địch Vương ta có lòng rộng lượng vô bờ, biết đến vạn đạo thiên hạ, tiếc anh hùng thiên hạ, nguyện cùng chư vị anh hùng cùng tạo nên Vương Đạo cõi yên vui.”
“Điều này thật đáng gờm a.” Tần Hà quả thực không thể tin nổi.
Mấy tên tà ma ngoại đạo này, năng lực khác thì không có gì đáng nói, nhưng đều là chuyên gia phá hoại, nếu như tất cả đều bị Địch Lỗ mua chuộc, rất có thể thật sự mài hết số khí vận đã không còn bao nhiêu của Triều Đại Lê a.
“Mặt khác, lần gặp mặt này, ta sẽ giúp đỡ các hạ diệt trừ thi cương, đồng thời ta cũng muốn mời các hạ giúp ta diệt trừ Thẩm Luyện, hai bên theo như nhu cầu, đều là góp một khối đá để xây dựng Vương Đạo cõi yên vui, không biết ý nguyện của các hạ thế nào?” Nhĩ Mã Hồn thấy Tần Hà lộ vẻ kinh ngạc, nụ cười trên mặt càng tự tin.
Bất kể là điều nào, đối với An Trùng Cửu mà nói, cũng đều là cám dỗ khó có thể chối từ.
Hứa hẹn cộng hưởng thiên hạ có thể không tin, nhưng thi đan thì đã ở gần ngay trước mắt.
Thi cương trăm năm mới xuất thế một lần, cơ hội cực kỳ hiếm gặp,
Y tự tin, An Trùng Cửu tuyệt đối sẽ không từ chối.
Đúng như dự đoán, An Trùng Cửu lập tức đồng ý: “Được thôi, ta nói với ngươi, chẳng qua là ta vào không được Hoàng Cung Đại Lê, nếu là vào được, ta có thể sủng hạnh hết ba ngàn mỹ nữ một người không bỏ sót.”
Vừa nói, hắn vừa tiến nhanh về phía Nhĩ Mã Hồn.
“Ha ha, người trong đồng đạo, người trong đồng đạo.” Trên mặt Nhĩ Mã Hồn lộ ra nụ cười đáng khinh, không hề phòng bị.
“Đồng đạo cái quỷ cả nhà ngươi, lão tử vẫn là xử nam a!” Tần Hà đi đến gần Nhĩ Mã Hồn, bỗng nhiên lắc mình một cái đột ngột phóng lên, trong nháy mắt đã đến trước Nhĩ Mã Hồn hơn một bước, sau đó hắn lập tức vung tay lên, hung hăng tát thẳng vào mặt Nhĩ Mã Hồn.
Nhĩ Mã Hồn chỉ cảm thấy kình phong đập thẳng vào mặt, vẻ mặt cứng đờ.
Nhưng y chắc chắn là cao thủ, người vẫn chưa thể phản ứng lại, nhưng cơ thể đã phản ứng cực nhanh theo bản năng.
Nội kình chấn mạnh, hai tay giao nhau che lại khuôn mặt.
Nhưng mà... Đây là cứng đối cứng, không có một chút kỹ xảo nào.
Vẫn coi như là không có chuẩn bị.
Tần Hà có hơn hai trăm năm nội kình, vượt Nhĩ Mã Hồn cả một mảng lớn, giống như là Thái Sơn áp đỉnh, không có cách nào ngang hàng.
“Bành ba!”
Tay Nhĩ Mã Hồn trực tiếp bị đánh mở ra, bàn tay Tần Hà tát thẳng vào mặt y.
Người giống như là con quay, bị tát bay.
“A!”
Nhĩ Mã Hồn đã bay, chim ưng vẫn còn ở đó, nó vẫn luôn cảnh giác Tần Hà, nhưng lại bởi vì thực lực quá thấp nên không thể phản ứng lại.
Đợi đến khi Nhĩ Mã Hồn bị tát bay, nó mới vội vàng đập cánh lao về phía Tần Hà, muốn hộ chủ.
Nhưng nói sao đây.
Lão thọ tinh thắt cổ, ngại mệnh mình quá dài.
Tần Hà giơ tay, búng một cái lên đầu nó.
Ài, nó lập tức đã biến thành một con ưng chết.
Nhưng sự cắt ngang của con chim ưng cũng đã giúp Nhĩ Mã Hồn tranh thủ được thời gian chạy trốn, y rơi xuống đất, lộn người một cái liền tiến vào trong sương mù, tiếng gầm thét truyền lại: “An Trùng Cửu, ngươi dám đánh lén ta, ta cùng ngươi không đội trời chung, không đội trời chung!”
Sóng âm cuồn cuộn dù cho không ngừng suy kiệt trong làn thi vụ, nhưng cũng truyền ra ngoài thật xa.
Cách đó hơn vài trăm bước, An Trùng Cửu một chưởng đập nát hung thi, ngẩng đầu, trên mặt thoáng qua một tia khó hiểu, nói: “Sao ta cảm thấy hình như có ai đó đang gọi ta?”
Hai tên tùy tùng liếc nhìn nhau một cái, một người trong đó nói: “Chủ nhân, chẳng lẽ là Nhĩ Mã Hồn đang gọi ngài, dù sao thì các ngài cũng đâu có ước định vị trí.”
An Trùng Cửu trầm tư một chút, gật gật đầu, nói: “Đi, đi đến hướng đó xem thử.”
“Vâng!”
Nói xong, ba người lập tức thay đổi hướng đi, tiến về phía âm thanh vừa truyền ra.