Ba người, một người ở phía trước, hai người ở phía sau lại chém bay vài bộ hung thi, đi tới hơn 200 bước.
Lúc này, từ trong làn sương mù có một người đi ra, mắt hổ miệng heo, khuôn mặt đầy râu ria, trông y như một con sư tử.
An Trùng Cửu vừa thấy, hai mắt hơi hơi sáng lên, nói: “Các hạ chính là Nhĩ Mã Đồ Lỗ?”
Người tới nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề sáng bóng: “Ta là Nhĩ Mã Hồn, nghe danh thủ lĩnh Thanh Thi Khôi hùng bá thiên hạ, hôm nay gặp được, quả nhiên có dáng vẻ của người đứng đầu, kính đã lâu.”
“Không dám nhận, Nhĩ Mã Đồ Lỗ danh chấn tái ngoại, bản nhân cũng sớm muốn nhận thức, rốt cục hôm nay cũng may mắn gặp được.” An Trùng Cửu ngoài miệng khiêm tốn, trên mặt lại có vài tia đắc ý.
Nụ cười của người tới lại càng tươi hơn: “ Lần này mời thủ lĩnh Thanh Thi Khôi đến đây, là có một cọc đại cơ duyên đưa cho các hạ.”
“Là thi đan a?” Trên mặt An Trùng Cửu thoáng lộ ra sự kích động.
“Ha ha, Thủ lĩnh Thanh Thi Khôi kiến thức uyên bác, chính là thi đan.” Người tới gật gật đầu.
“Bộ thi cương này hiện thế cực kỳ kỳ lạ, khẳng định là có quan hệ với các ngươi đi?” Ánh mắt An Trùng Cửu hơi hơi lóe lên, hỏi thử.
Người tới giơ tay lên, “Có một số việc thứ cho tại hạ không thể nói rõ, không biết Thủ lĩnh Thanh Thi Khôi có hài lòng hay không?”
“Hài lòng, đương nhiên là hài lòng.” An Trùng Cửu gật gật đầu.
Người tới cười tươi, nói: : “Cọc cơ duyên này là một chút kính ý mà Địch Vương chúng ta mệnh cho tại hạ đưa cho Thủ lĩnh Thanh Thi Khôi, triều đình Đại Lê ngu xuẩn độc bá, dung không được vạn đạo thế gian này, sắp tới Địch Vương chúng ta xuôi nam thay thế, không biết Thủ lĩnh Thanh Thi Khôi có muốn cùng Vương ta cộng phân thiên hạ?”
“Điều này... có thật không?” An Trùng Cửu lộ ra vẻ khó có thể tin nổi.
“Thật sự.” Người tới gật đầu, nói: “Địch Vương ta có lòng rộng lượng vô bờ, biết đến vạn đạo thiên hạ, tiếc anh hùng thiên hạ, nguyện cùng chư vị anh hùng cùng tạo nên Vương Đạo cõi yên vui.”
Người tới vừa đưa ra lời mời chào nồng nhiệt, vừa bước từng bước đến gần An Trùng Cửu.
“Nghe hiền danh Địch Vương đã lâu, nhưng chuyện này can hệ trọng đại, thỉnh Nhĩ Mã Đồ Lỗ cho ta suy nghĩ một chút.” An Trùng Cửu trấn định lại tâm thần, chậm rãi nói.
“Không cần suy nghĩ nhiều, rất nhanh thôi ngươi sẽ đưa ra được quyết định.” Người tới nhếch miệng nở nụ cười, một lần nữa lộ ra hai hàm răng trắng.
Tiếp đó, chỉ thấy thân hình người kia lóe lên một cái đã tiến đến trước An Trùng Cửu hơn một bước, vung bàn tay lên liền tát về phía An Trùng Cửu.
Sắc mặt An Trùng Cửu đại biến, gầm lên: “Ngươi dám!”
Nói nhảm, đánh cũng đã đánh đến trước mặt, còn nói có dám hay không.
Nhưng An Trùng Cửu cũng không hổ là cự khôi thi đạo, tốc độ phản ứng của y còn nhanh hơn Nhĩ Mã Hồn, cơ thể đôm đốp kêu vang, cơ bắp, làn da, xương cốt lập tức nổi lên, nổ tung quần áo rồi tiếp tục nhanh chóng phồng lên.
Nhưng... Vẫn là câu nói kia.
Chuẩn bị trước cũng coi như là không có chuẩn bị, sự chênh lệch thực thực cứng vẫn hơi lớn.
“Bành!”
Mặt An Trùng Cửu đột nhiên lệch một cái, sau đó lấy 360 độ xoáy nghiêng bay lên trời.
Sau khi biến thân, An Trùng Cửu trông tựa như một con ếch xanh khổng lồ.
Tại chỗ chỉ còn lại hai tên tùy tùng của An Trùng Cửu trợn mắt há hốc mồm, bất ngờ kèm theo sợ hãi.
Tần Hà nhìn thấy, a?
Vẫn còn chưa chạy a?
Vậy thì thu nhận thôi.
“Phanh! Phanh!”
Mỗi người một xẻng.
Hai tên tùy tùng lập tức ngã xuống đất, đã biến thành hai tên “tùy tùng chết”.
Tần Hà lại lấy ra hai cái túi vải vàng bao lấy rồi treo lên bên hông, kết thúc công việc.
Có thể đi theo bên người An Trùng Cửu làm tùy tùng, ít nhất cũng là quái tinh anh, xác xuất cho ra kỹ năng khá cao, đáng giá hắn ra tay.
“Nhĩ Mã Hồn, tiểu nhân âm hiểm, ta thề sẽ làm thịt ngươi.”
Lúc này, An Trùng Cửu rơi xuống đất, tiếng rống giận truyền lại.
“Cắt, ai sợ ngươi nha, tới đơn đấu a.” Tần Hà chống eo, hô to về phía hướng kia: “Còn mơ mộng hão huyền cùng Vương ta cộng phân thiên hạ, a phi, cái loại Hán gian không có cốt khí như các ngươi là đáng khinh nhất, ngươi đi ăn cớt đi.”
Nói xong, Tần Hà cười ha ha một tiếng, không nói thêm gì nữa, quay người ẩn vào trong sương mù không còn thấy bóng dáng.
“Ầm ầm....” Đợi đến khi An Trùng Cửu biến thân thành Hulk xông trở lại, ngoại trừ việc ngửa mặt lên trời gào thét thì cũng không thể làm gì hơn.
Nào còn có người a.
...
Chỗ xa hơn, nam tử khoác áo choàng đen hơi hơi ngừng lại, không chắc chắn nói: “Giọng thét này nghe giống như là của An Trùng Cửu.”
“Sư phụ, đúng là giọng của An Trùng Cửu sau khi biến thân.” Phong Kinh Vũ nói.
“Thường thì thi cương sẽ không dễ dàng xuất hiện lúc ban ngày, chẳng lẽ hắn ta gặp phải Thẩm Luyện?” Nam tử mặc áo choàng đen nheo mắt.
“Chúng ta có cần qua bên kia trợ giúp không?” Phong Kinh Vũ hỏi.
“Qua đó xem tình huống ra sao rồi nói tiếp.” Nam tử mặc áo choàng đen hơn suy tư một chút, nói.
“An Trùng Cửu da dày thịt béo, hai vị không cần gấp gáp.” Đúng lúc này, một bóng người thấp thoáng xuất hiện trong làn sương mù, người chưa đến, âm thanh đã truyền tới trước.
“Người nào đến?” Ánh mắt sắc bén của nam tử mặc áo choàng đen hơi hơi ngưng lại.
“Tại hạ Nhĩ Mã Hồn!” Người tới chậm rãi bước ra khỏi làn sương mù, nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hai hàm răng trắng.
Nam tử mặc áo choàng đen nghe vậy, tuy không thấy rõ sắc mặc, nhưng nắm tay cũng không tự giác khẽ thả ra.
Sau hông, Phong Kinh Vũ nhìn người đi tới từ trên xuống dưới.
Nụ cười kia, hàm răng trắng kia.
Y giống như là nhớ ra điều gì đó, trên mặt dần dần lộ ra vẻ kinh hãi.
“Sư phụ cẩn thận, người này, hắn... hắn ta không thích hợp.” Sống lưng Phong Kinh Vũ phát lạnh.
Nam tử mặc áo choàng đen hơi sửng sốt một chút, bàn tay nắm chặt lại.
Tần Hà nhìn về phía Phong Kinh Vũ, tán thưởng nói: “Sớm nghe nói dưới trướng Từ Hồng tiên sinh Bạch Liên giáo có cao đồ thân hãm chiếu ngục Phi Ngư Vệ, thẳng thắn cương nghị, chịu đủ cực hình cũng không hề lộ ra nửa chữ, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là anh hùng khí khái bức người, tuấn tú lịch sự.”
Trong mắt Từ Hồng lộ ra vẻ đắc ý, chắp tay nói: “Nhĩ Mã Đồ Lỗ quá khen, liệt đồ làm việc không chu toàn, để cho các hạ chê cười rồi.”
Nói xong y nhìn về phía Phong Kinh Vũ, trong mắt mang theo sự dò hỏi.
Phong Kinh Vũ nuốt nước miếng một cái, lắc đầu, tuy lòng có thiên ngôn vạn ngữ nhưng cuối cùng cũng không có nói ra.
Từ Hồng lại nhìn về phía Tần Hà: “Không biết Nhĩ Mã Đồ Lỗ mời chúng ta tới nơi đây là có chuyện gì?”
“Hôm nay mời Từ Hồng tiên sinh là có đại sự muốn thương lượng. Hiện nay triều đình Đại Lê ngu xuẩn độc bá, dung không được vạn đạo thế gian này, sắp tới Địch Vương chúng ta xuôi nam thay thế, không biết Từ Hồng tiên sinh có muốn cùng Vương ta cộng phân thiên hạ?” Nụ cười của Tần Hà càng sâu.
“Cộng phân thiên hạ?” Ánh mắt Từ Hồng hơi hơi ngưng lại, nhưng cũng không nói tiếp.
“Không sai.” Tần Hà bước từng bước đến gần, nói tiếp: “Địch Vương ta có lòng rộng lượng vô bờ, biết đến vạn đạo thiên hạ, tiếc anh hùng thiên hạ, nguyện cùng chư vị anh hùng cùng tạo nên Vương Đạo cõi yên vui.”
Từ Hồng chần chờ, mà ở phía sau y, Phong Kinh Vũ đã bắt đầu lui lại.
Sau một khắc.
“Thằng nhãi ranh dám....”
“Ba!”
Từ Hồng thét lên, nhưng mà lời còn chưa dứt đã bay ra ngoài.
Phong Kinh Vũ thấy vậy, nhanh như chớp xoay người bỏ chạy.
Tần Hà cũng không đuổi theo, nhìn một chút bàn tay phải Ngũ chỉ sơn của mình, hưng phấn từ từ nắm chặt lại, hô to một tiếng: “Sảng khoái!!”
Vả mặt như vậy, quá đã, có cơ hội hẳn là vả nhiều thêm mấy lần.
“Nhĩ Mã Hồn, Bạch Liên giáo ta cùng Địch Triều các ngươi không đội trời chung!”
Từ chỗ sâu của thi vụ, tiếng gào thét của Từ Hồng truyền lại, đánh người không đánh mặt, đánh mặt tổn thương lòng tự trọng, đường đường Thánh chủ Bạch Liên giáo, vậy mà lại bị người ta vả mặt, mối thù này, nhất định sẽ ghim cả đời, không chết không thôi.
“Ai sợ ngươi nha, tới đơn đấu a, đợi Địch Vương ta nhập quan, giết sạch đám chuyên làm phản tặc các ngươi đầu tiên, còn cộng phân thiên hạ, ngươi đi ăn cớt đi!”
Tần Hà nói xong, “hắc hắc” nở nụ cười, lại ẩn mình vào trong sương mù, biến mất không còn thấy bóng dáng.
Không bao lâu sau, Từ Hồng cùng cự quỷ thấp thoáng sau lưng đã xông về nguyên địa, nhưng nào còn thấy bóng dáng “Nhĩ Mã Hồn” đâu nữa, ngay cả Phong Kinh Vũ cũng đã biến mất.
Y tức giận đến khuôn mặt vặn vẹo cả lại, quỷ ảnh rõ ràng.
.....
“Đại nhân, tại sao ta cảm thấy có chút không thích hợp a.” Ở một chỗ trong sương mù, Quý Thành Lương nghiêng tai lắng nghe, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc.
Thời gian không bao lâu, từ chỗ sâu thi vụ liên tiếp truyền ra tiếng gào thét, không cùng một giọng thét, cũng không phải truyền đến từ cùng một chỗ, không biết là ai đang chiến đấu, cũng không biết đối tượng chiến đấu là ai.
Quan trong hơn là, chiến đấu xảy ra cực kỳ nhanh, kết thúc cũng cực kỳ nhanh chóng, sau vài tiếng thét đã yên tĩnh lại.
Ánh mắt của Thẩm Luyện cũng tràn đầy nghi hoặc, chậm rãi nói: “Xảy ra chuyện gì thì không rõ, nhưng chắc chắn không chỉ có một người quen.”