“Thi cương vậy mà lại không hiện thân vào ban ngày.” Trong sương mù, Tần Hà yên lặng lắc đầu.
Đi cả một vòng lớn, ngoại trừ hung thi lẻ tẻ cùng nhóm hung thi kia, thì thi cương lại chẳng có động tĩnh gì.
Theo bản năng, Tần Hà nhớ đến chiếc quan tài trong biểu diễn rối bóng kia, hình như là được đặt ở một vị trí đối diện với mặt nước ở trên bến sông.
Chắc chắn là thi cương ở trong cái thôn này, chỉ là không xuất hiện mà thôi, nói cách khác, nó đã ẩn nấp rồi.
Hay là thi cương vẫn đang trốn trong cỗ quan tài kia?
Nghĩ nghĩ, Tần Hà quyết định đi xem thử một chút.
Thuật thính phong biện vị!
Làn gió khẽ thổi qua, rất nhanh Tần Hà đã tỏa định được vị trí của bến sông.
Bến sông ắt có nước, mà có sóng nước sẽ có luồng không khí nhiễu loạn, rất dễ dàng xác định được vị trí.
Lại cảm ứng thoáng qua các đánh dấu, những lão âm tệ kia đều không ở trên con đường phải đi qua, Tần Hà tăng tốc, không bao lâu sau đã đến bến sông.
Quan tài đặt ở ngay bãi đất trống bên cạnh bến sông, trên mặt đất có rất nhiều dấu vết lộn xộn, trước khi thi thể bật dậy, sau khi thi thể bật dậy.
Nhưng hiện tại, nơi đây đã hoàn toàn trống rỗng, không có hung thi bảo vệ, tám chín phần mười là thi cương cũng đã không ở nơi này.
Tiến đến bên cạnh quan tài xem xét, quả nhiên, quan tài cũng trống rỗng.
Đây là một cỗ quan tài đá, bên trên khắc rất nhiều bí văn phức tạp, mà đó cũng không phải là trấn thi văn, ngược lại lại giống như là dùng để dưỡng thi.
Không biết là sau lưng bộ thi cương này, đến cùng là ẩn giấu bí mật gì.
Không nghĩ ra, Tần Hà cũng lười suy nghĩ, hắn sờ lên hai cái túi vải vàng cùng con chim ưng treo bên hông, dự định đi tìm một ít nhiên liệu đốt.
Ban ngày không thể lãng phí a, vừa rồi đã hoang phí không ít thi thể.
Còn đang suy nghĩ, Tần Hà vừa quay đầu lại.
Đã thấy trên mặt đất cách đó không xa có rất nhiều thứ màu đen.
Lại gần xem xét, vậy mà lại là xỉ than.
Lại tiến lên, phía trước có một căn nhà lớn, trên đó viết rõ ràng hai chữ: Kho than.
Giống như là sợ Tần Hà không thể nhìn thấy vậy.
Tần Hà lập tức cười.
Cái gì gọi là hạnh phúc.
Hạnh phúc chính là mèo ăn cá, chó ăn thịt, Ultraman đánh quái vật.
Hạnh phúc chính là sau khi đánh xong bạt tai đám lão âm tệ này, ngẩng đầu nhìn lên.
Ài, kho than.
Muốn gì có cái đó.
Không chút do dự, Tần Hà trực tiếp đẩy cửa tiến vào.
“Rống rống”
Bên trong có hai bộ hung thi du đãng, nhưng mà ở trước mặt Tần Hà thì quả thực chính là hồ ly gả cho chồn vàng, đều vô dụng.
Lần này Tần Hà không cần sử dụng đến xẻng.
Mỗi bộ thưởng cho một cây đinh trấn thi, hung thi ngã xuống đất, chỉ còn lại run rẩy.
Tiến vào xem xét, khá lắm, không hổ là kho than, than chất đống tựa như một ngọn núi nhỏ, hoàn toàn không lo thiếu nhiên liệu.
Không nói hai lời, Tần Hà lập tức bắt đầu làm việc.
Một bộ thi thể một đống than đá, moi hết vàng bạc tài sản, đơn giản thanh lý thi thể, lại lấy ra đá lửa, nhóm lửa đốt than đá.
Tiếp đó chính là thời gian chờ đợi, mở ra một lỗ thoát khói, Tần Hà lại nhổ lông, xử lý sạch sẽ con chim ưng, lại từ dưới nách không gian lấy ra vỉ nướng tự chế cùng với gia vị.
Thuật đồ nướng!
Cái thứ này đều đã có thể mở miệng nói chuyện, chắc chắn là đại bổ.
Chưa nói đến những thứ khác, chỉ nhìn đôi chân dài săn chắc đầy đặn kia, đã đủ kiến cho hắn chảy nước miếng.
Nửa canh giờ trôi qua, con chim ưng đã bị nướng đến vàng óng, mùi thơm tỏa ra tứ phía.
Thuật đồ nướng, không chỉ mùi vị thơm ngon, tốc độ còn rất nhanh chóng.
Không có biện pháp, đây chính là kỹ năng, chính là không giàng đạo lý như vậy đấy.
Nướng xong lại rắc thêm chút ớt, xé một cái đùi, cắn một miếng.
o( ̄▽ ̄)o
Phiêu phiêu dục tiên.
Còn có cái cánh kia, nhẹ nhàng xé ra.
o( ̄▽ ̄)d
Cật tiên công cũng phải kích động.
Rất nhanh, nửa con chim ưng đã chui vào bụng Tần Hà, vậy mà cũng đã khiến hắn cảm thấy hơi no.
Thứ này, đạo hạnh không cạn, không hổ là chim ưng mà Ba Đồ Lỗ tái ngoại nuôi dưỡng, chắc chắn đã phải đầu tư vào nó không ít.
“Oanh”
“Tự tìm cái chết!”
Ngay vào lúc Tần Hà đang chuẩn bị xử lý nốt nửa còn lại thì đột nhiên, từ nơi xa lại truyền đến tiếng gầm thét cùng tiếng đánh nhau.
Tần Hà nghe tiếng, a.
Cái gì gọi là càng hạnh phúc hơn.
Càng hạnh phúc hơn chính là khi mèo ăn cá, chó ăn thịt, Ultraman đánh quái vật.
Khi kịch hay mở màn!
Tần Hà chính là thích xem kịch.
Cầm lấy nửa con chim ưng còn lại, Tần Hà tiến về phía âm thanh phát ra.
Thuật xác định mục tiêu đã thể hiện rõ, là An Trùng Cửu và Nhĩ Mã Hồn đang đánh nhau.
Sương mù dày đặc, cách quá xa không thể trông thấy rõ ràng, nhưng cũng chẳng sao, Tần Hà có thuật Thính phong biện vị, vẫn có thể xem được rõ ràng.
An Trùng Cửu không hổ là khôi thủ ma đạo, dưới trạng thái biến thân, Thanh Thi Quỷ Thể phải nói là cực kỳ cường hãn, chính là người khổng lồ Hulk.
Giơ tay nhấc chân tạo ra động tĩnh, liền giống như máy phá dỡ.
Một cước một cái hố, một quyền có thể đánh gãy ngang cây đại thụ to bằng hai người ôm.
Nhưng Nhĩ Mã Hồn cũng không phải là kẻ ăn chay, bộ pháp quỷ dị, người như du long, một thân sát khí lẫm liệt như hóa thành thực chất, cả người tựa như một thanh đao giết người sắc bén.
Y thỉnh thoảng chém một đao vào thân thể Thanh Thạch Quỷ của An Trùng Cửu, mặc dù Thanh Thạch Quỷ có thể khép lại vết thương, khôi phục rất nhanh, nhưng hiển nhiên cũng không phải không có tổn thương.
Từ việc An Trùng Cửu bị đánh đến gầm thét liên tục cũng đã có thể nhìn ra.
Khẩu vị của Tần Hà tăng thêm, hắn chọn một cây đại thụ khuất vừa xem say sưa vừa ăn ngon lành.
Nhìn bên ngoài thì có vẻ như là Nhĩ Mã Hồn chiếm thế thượng phong, nhưng thật ra lại không phải như vậy.
Thể lực của Thanh Thi Quỷ lớn vô cùng, sượt một cái chính là thương tổn, đánh chính là đi nửa cái mạng.
Chỉ cần Nhĩ Mã Hồn sơ sẩy một chút, thắng bại sẽ trong nháy mắt phân định rõ ràng.
Nếu thật muốn bàn luận kỹ càng, thì thật ra là An Trùng Cửu chiếm thế thượng phong hơn một chút, chỉ cần y bảo vệ chỗ yếu hại, thời gian đã đứng ở phía y, dù sao, việc chiến đấu như vậy tiêu hao thể lực cực lớn.
“Tiểu nhân vô sỉ, nhận lấy cái chết!” An Trùng Cửu gầm lên, một cước giẫm xuống, trên mặt đất lập tức xuất hiện một khe nứt nhanh chóng kéo dài đến chỗ Nhĩ Mã Hồn.
“Lợi hại!”
Tần Hà tán thưởng một câu, khe nứt này chỉ là một sự tượng trưng, trên thực tế đó chính là kình lực phóng dưới mặt đất.
Đây là chiêu thức mà cường giả phải đạt đến nửa bước ngoại kình mới có thể đánh ra.
Kình lực không thể phóng trong không khí, nhưng trên thực tế cũng đã có thể rời khỏi thân thể, chỉ có điều là phải dựa vào đất dưới chân.
Nhĩ Mã Hồn thấy vậy, lập tức lộn một vòng trên đất, nhảy ra khỏi phạm vi ảnh hưởng, trong phạm vi một trượng những nơi khe nứt kia đi qua, bất kể là đất đá hay là tạp vật, tất cả đều bị nổ thành bột mịn, chọi cứng là cực kỳ không khôn ngoan.
Nhưng Nhĩ Mã Hồn nhảy tránh đi chính là dự tính trước của An Trùng Cửu, trong khoảnh khắc giẫm xuống tạo ra khe nứt, y cũng đã đoán được Nhĩ Mã Hồn sẽ tránh đi.
Nhĩ Mã Hồn còn chưa rơi xuống, một cái quét ngang mạnh mẽ đã đến.
Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Nhĩ Mã Hồn chỉ có thể né tránh một lần nữa, miễn cưỡng tránh thoát được, kình phong mạnh mẽ đã phá nát góc áo của y.
“Quá trâu!”
Tần Hà lại tán thưởng thêm một câu.
Không hổ là lão âm tệ bên dưới ngoại kình, át chủ bài bàng thân chính là cảnh đẹp ý vui.
Mà đây vẫn chỉ là mới bắt đầu, trong khoảnh khắc tránh đi quét ngang, Nhĩ Mã Hồn vậy mà đánh rắn dập đầu, nhảy lên trên thân thể An Trùng Cửu, chém về phía phần gáy yếu hại của An Trùng Cửu.
Một đao phản kích này cực kỳ sắc nhọn.
An Trùng Cửu nhanh chóng nghiêng đầu đi mới thoát được số mệnh chặt đứt đầu.
Nhưng dù là như vậy vẫn là bị một đao mạnh mẽ chém trúng, suýt chút nữa Thanh Thạch Quỷ Thể đã chống đỡ không nổi mà sụp đổ.
Thanh Thạch Quỷ Thể đại thành, vẫn còn sót lại vài chỗ mệnh môn, hiển nhiên là cái cổ chính là một chỗ.
Kết thúc một vòng chiến đấu kinh hiểm, hai người đều tự lùi về phía sau một bước, ổn định lại khí tức.
“An Trùng Cửu, ngươi đánh lén ta trước, lại dám nói ta vô sỉ, đây là đạo lý gì?” Nhĩ Mã Hồn chỉ vào An Trùng Cửu giận dữ mắng.
“Rõ ràng là ngươi đánh lén ta trước, ngươi trả lại hai tên tùy tùng cho ta!” An Trùng Cửu che cổ, đôi đồng tử đỏ thẫm, cả đời y chưa từng phải chịu vũ nhục lớn như vậy.
Mệnh bài của hai tên tùy tùng vỡ, bọn họ đều đã chết.
“Ngươi đòi ta? Chim ưng của ta ta còn chưa đòi ngươi đấy?” Nhĩ Mã Hồn nghiến răng, con chim ưng kia, chính là Hải Đông Thanh làm bạn với y từ nhỏ, còn thân hơn cả huynh đệ ruột thịt.
“Chết vẫn không thừa nhận, tốt, vậy thì so tài xem thật giả!”
An Trùng Cửu nổi giận gầm lên một tiếng, một lần nữa phóng tới Nhĩ Mã Hồn, song phương lại đánh nhau.
Tần Hà nhìn xuống cái đùi ưng săn chắc trong tay, há miệng cắn xuống.
Ngon quá!