Tần Hà đứng trên cao, vừa ăn vừa xem, bên dưới thì vừa đánh vừa mắng chửi.
Phải gọi là đặc sắc, kích thích.
Cao thủ so chiêu, cũng không phải là lúc nào cũng có cơ hội trông thấy.
Song phương ngươi tới ta đi chừng hơn trăm hiệp, vẫn là khó phân thắng bại.
Lúc này Thánh chủ Bạch Liên Giáo Từ Hồng cũng đã mò tới, lén lén lút lút, hiển nhiên là chuẩn bị đánh lén.
Nhưng không biết là Nhĩ Mã Hồn đã phát hiện ra Từ Hồng hay là cảm nhận được sát khí.
Y quay đầu chạy đi, không cho Từ Hồng chút cơ hội nào.
Thế là Nhĩ Mã Hồn chạy ở phía trước, Từ Hồng cùng An Trùng Cửu đuổi theo đằng sau, chạy xa.
Tần Hà vứt đi mẩu xương cuối cùng, chưa thỏa mãn mà liễm ngón tay, quay trở lại kho than.
Rõ ràng là tốc độ đốt cháy của thi thể mới nhanh hơn so với hung thi không ít, cộng thêm than đá dồi dào cùng với hỏa lực của Thâm Uyên chi hỏa.
Chẳng qua bao lâu, thi thể đã hóa thành than.
Rối bóng biểu diễn, Tần Hà thấy được cuộc đời của hai tên tùy tùng.
Khác với Kỷ Vô Bệnh và Ngũ Tam Cừ.
Hai tên tùy tùng này vậy mà lại là hai huynh đệ ruột thịt.
Sinh ra ở Nam Lĩnh, họ Trần.
Tổ tiên là tiểu thương, người bán hàng rong, đến đời bậc cha chú của huynh đệ Trần gia thì gia nghiệp có khởi sắc.
Mậu dịch Nam Dương dần dần hưng vượng phát đạt, bậc cha chú Trần gia dựa vào hải vận thương hải chuyển khẩu, vất vả kinh doanh, tích lũy được không ít gia sản.
Nhưng mà tài phú có được từ sự vất vả thức khuya dậy sớm ấy đến cùng đều là bèo trôi không rễ, không chỗ dựa vào.
Nếu là thế đạo hưng thịnh thì dễ nói, nếu là thế đạo tăm tối.
Đó chính là mang ngọc thì có tội.
Trần gia gom góp được không ít tài phú, nhưng lại không có căn cơ, lập tức liền bị tham quan ô lại địa phương để mắt đến.
Lấy tội danh không có chứng cứ chém đầu cả nhà, thôn tính gia sản.
Huynh đệ Trần gia lúc ấy đang còn vị thành niên cũng bị đưa đến pháp trường.
Chỉ thiếu chút nữa là đầu đã rơi xuống đất.
An Trùng Cửu xuất hiện, dễ dàng nhẹ nhõm cướp pháp trường, mang huynh đệ Trần gia rời đi, thu làm tay sai.
Bảy năm sau, thi đạo của huynh đệ Trần gia đạt đến tiểu thành, quay lại Nam Lĩnh báo thù, hễ là kẻ trước đây tham dự vào việc đổ tội hãm hại Trần gia, một người liên lụy cả nhà, tất cả đều diệt môn.
Toàn bộ diệt hết ba mươi bảy nhà, hơn 500 mạng người.
Thủ đoạn máu me tàn bạo, so với Ngũ Tam Cừ chỉ có hơn chứ không có kém.
Thanh Thi Quỷ Đạo mà An Trùng Cửu truyền thụ vốn là Công pháp tà ma, quá trình tu luyện cực kỳ đau đớn, vì vậy nó cũng sẽ vặn vẹo luôn tâm tính con người, khiến người ta trở thành âm u ngang ngược.
Đồng thời, An Trùng Cửu cũng cố ý lợi dụng sự hận thù để kích phát sức chịu đựng đau đớn và khát vọng với thực lực của những tay sai.
Với thời gian chừng bảy năm.
Nỗi hận thù chôn sâu dưới đáy lòng của huynh đệ Trần ra, một khi bị đau đớn cùng vặn vẹo bộc phát.
Liền trở thành ma.
Sau khi báo thù, huynh đệ Trần gia vẫn luôn đi theo An Trùng Cửu, phạm vô số tội nghiệt.
Luyện thi môn cần nhất chính là thi thể, chỉ cần phát hiện ra người thích hợp luyện thi, bọn chúng trực tiếp bắt đi, hoặc là giết chết luyện thi, hoặc là tế sống, quá trình có thể xưng là địa ngục nhân gian.
Hành động báo thù ở Lĩnh Nam so với việc này, quả thực là không đáng nhắc tới.
Lần trước Ngũ Tam Cừ đột ngột mất tích, hai người báo cáo An Trùng Cửu, An Trùng Cửu lập tức tiến đến kinh thành, một mặt là nhận được lời mời của Nhĩ Mã Hồn, một mặt là đến điều tra nguyên nhân cái chết của Ngũ Tam Cừ.
Cho đến khi... Bọn chúng đến thôn Trống Đồng này.
Mỗi người một xẻng, nửa đời tội ác kết thúc.
Rối bóng biểu diễn đều là những hình ảnh tối tăm đẫm máu, Tần Hà xem mà lập tức cảm thấy chút khẩu vị còn sót lại trong nháy mắt đã mất hết.
Trần gia gặp phải tội ác nhân gian, trừ bỏ huynh đệ Trần gia thì đều bị chém đầu.
Nhưng cuối cùng, huynh đệ Trần gia cũng sống trở thành “tội ác”.
Đây cũng là chỗ đáng sợ nhất của việc chính đạo không hưng --- “Tội ác” có lực lây nhiễm cực mạnh.
Đằng sau mỗi một tên nhân ma tội ác tày trời, đều có một quá khứ bị “tội ác” giày vò, nó tạo thành một vòng xoắn ốc lẩn quẩn, chà đạp lẫn nhau, mỗi người đều đánh mất ranh giới cuối cùng, trở thành kẻ gàn bướng mà điên cuồng.
Giả thiết, nếu như những tên tham quan ô lại kia có thể mở một lối thoát, bắt chẹt lấy chút tiền tài coi như xong, thì chắc hẳn cũng sẽ không có những tội nghiệt của huynh đệ Trần gia sau này, dù là bắt chẹt xong, giữ lại tính mệnh cả nhà cũng được.
Đoạt tiền tài còn muốn diệt môn, đây chính là không có đường sống quay lại a.
Đèn chiếu thu hồn, thẩm phán cân nặng, người khoác áo choàng đen mở miệng vàng: “Làm việc hà khắc người đều oán, ban ân cho hổ cũng tạo thân. Xin khuyên người tạo thuận lợi, có thể khoan dung hãy khoan dung.”
Phần thưởng kép.
Một quả trái cây sức mạnh cùng với một bản «Thuật tật phong».
Thuật tật phong: Học tập thuật này, bắn lên một mục tiêu cụ thể, có thể khiến mục tiêu lao nhanh như gió trong một thời gian ngắn.
Tần Hà lập tức mừng rỡ.
Cuối cùng cũng đã đốt ra được kỹ năng này.
Thiếu sót lớn nhất của Tần Hà hiện giờ chính là tốc độ xung kích không đủ, bộ pháp chim sẻ chỉ thích hợp sử dụng trong phạm vi nhỏ, đằng chuyển na di, không thích hợp xung kích thẳng.
Mặc dù giao ước là lao nhanh như gió trong thời gian ngắn, có thời gian hạn chế, nhưng chung quy là có kỹ năng có thể sử dụng.
Không nói hai lời, Tần Hà lập tức sử dụng thử.
Tự điểm vào chân một cái, thuật tật phong.
Ngay lập tức đã có hiệu quả, dưới chân hắn ngay lập tức cuộn lên gió lốc.
Bước một bước dài, nhưng Tần Hà phát hiện, không chỉ không tăng tốc độ, trái lại hai cái chân của hắn lại trở nên không cân bằng.
Một chân nhanh, một chân chậm, thiếu chút nữa dập trứng.
Tần Hà vội vàng dừng lại, dùng thuật vọng khí quan sát.
Vừa nhìn xuống liền thấy rõ, thì ra thuật tật phong này chỉ có ở một chân, chân còn lại vẫn ở trạng thái ban đầu.
Điều này khiến Tần Hà cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn, thuật này có vẻ như cần bắn ra nhiều lần?
Giống như là thuật dụ linh?
Thử lại, hắn lại điểm về phía cái chân còn lại, thuật tật phong.
Một cước bước ra.
Hoắc nhi!
Không sai, đúng là cần phải điểm nhiều lần!
Tốc độ trực tiếp tăng thêm mấy lần!
Người phóng đi chỉ còn lưu lại một cái bóng đen, gió lớn đập thẳng vào mặt.
Hai chân giống như không chạm đất, mà là đạp ở trên gió, như đang cưỡi gió mà đi.
Mà đây vẫn không phải là điều đáng mừng nhất, sau khi thử nhiệm một hồi, Tần Hà lại phát hiện.
Kỹ năng này, quả thực giống như thuật dụ linh, cũng có thể sử dụng chồng điệp!
Chỉ là không có biến thái như thuật dụ linh, tốc độ tăng thêm chừng ba lần liền không thể chồng thêm nữa, hơn nữa phải chồng lên trên hai mươi mấy lần mới có thể tăng tốc độ nhanh hơn gấp ba lần.
Nhưng đây không phải là vấn đề, có là được rồi.
Phóng nhanh như chớp, Tần Hà ở trong làn sương mù tới lui như gió.
Một hồi chạy đến phía đông, một hồi chạy đến phía tây, chơi đến quên cả trời đất.
Cái gì gọi là nam tử như gió, cái gì gọi là dưới chân như có “bánh xe gió”, chính là đây.
Tốc độ vốn có của Tần Hà cũng không kém, tăng tốc gấp ba lần, sau này cũng không cần lo đánh thắng lại đuổi không kịp, đánh thua trốn không thoát.
“Dừng lại, đừng chạy!”
Đúng lúc này, Nhĩ Mã Hồn cùng với An Trùng Cửu và Từ Hồng chạy ngang qua gần đó.
Tần Hà dừng lại, nhếch miệng nở nụ cười, thuận tay bắn hai cái thuật tật phong cho An Trùng Cửu.