Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 147 - Chương 147 - Kịch Vui Liên Tiếp

Chương 147 - Kịch vui liên tiếp
Chương 147 - Kịch vui liên tiếp

Đột nhiên tăng tốc gấp đôi là cảm giác như thế nào.

Đang lái xe trên đường, 100 km/h đột nhiên biến thành 200 km/h.

Ài, đây là phải giật mình sợ hãi a.

Đằng trước bị dọa đến hít sâu một hơi, đằng sau bị dọa đến vẻ mặt như gặp phải quỷ.

Nhĩ Mã Hồn trợn tròn mắt không thể tin nổi, thằng ngốc đuổi theo nửa ngày đột nhiên tăng tốc, giống như là mọc thêm cánh, lông tơ sau lưng đều dựng đứng cả lên.

Nguy hiểm!

An Trùng Cửu không hề có chuẩn bị tâm lý, cũng bị giật mình sợ hãi, không biết là có chuyện gì xảy ra.

Còn Từ Hồng ở đằng sau, không thể nói rõ được là trong lòng khiếp sợ đến mức nào, không ngờ An Trùng Cửu còn ẩn dấu một lá bài tẩy lớn như vậy, từ khi nào thằng ngốc này khôn khéo như vậy chứ?

Nhưng bất kể là trong lòng sốc đến mức nào, ba người đều là lão âm tệ, thích ứng cực nhanh.

“Nhĩ Mã tiểu nhân, chịu chết đi, ha ha ha”

An Trùng Cửu dùng vài bước đã đuổi đến sát đằng sau Nhĩ Mã Hồn, y hô lớn một tiếng, giơ chân đạp một cước.

Nhĩ Mã Hồn bị buộc phải lăn một vòng, chạy như sói, xông như heo.

Ba người lại tiếp tục truy đuổi nhau chạy vào trong sương mù, biến mất không còn thấy bóng dáng.

Cách đó không xa, Quý Thành Lương trông thấy một trốn hai truy kích thì sắc mặt đại biến: “Đại nhân, người kia là hãn tướng Địch Lỗ Nhĩ Mã Hồn, sao hắn ta cũng tới đây?”

Thẩm Luyện khẽ nhíu mày, trong mắt cũng mang theo sự nghi hoặc.

Cái thứ thi đan này, nói trân quý thì xác thực là rất hiếm thấy, nhưng cũng phải xem là người nào.

Đối với những kẻ luyện thi thì nó được xem như chí bảo, nhưng đối với những người không theo đạo luyện thi thì lại chẳng có tác dụng gì.

Thi khí nồng nặc khiến vật này không thể luyện chế thành đan.

Từ Hồng tới đây đã rất kỳ lạ, lại thêm một tên tu luyện sát đạo như Nhĩ Mã Hồn cũng tới thì đúng là không thể giải thích được.

Nếu như ba người này hòa thuận với nhau thì còn có thể hiểu, có thể là An Trùng Cửu mời bọn họ đến hỗ trợ.

Nhưng vấn đề là, An Trùng Cửu cùng Từ Hồng đuổi theo Nhĩ Mã Hồn đánh giết, trông giống như là có thâm cừu đại hận.

“Đại nhân, có gì đó không đúng, chắc chắn là có điều kỳ quái.” Quý Thành Lương lắc đầu, y thường xuyên giao tranh trong cả ngoài sáng lẫn trong tối với đám người này, kỳ thực là hiểu nhau khá rõ.

“Chẳng lẽ ba người này là nhằm về phía ta mà đến, sau đó.... lục đục?” Thẩm Luyện suy tư nói.

....

Trong sương mù cực kỳ náo nhiệt, ở bên ngoài sương mù, kịch hay cũng đang diễn ra.

Nguỵ Vũ quỳ trên mặt đất, vẻ mặt vặn vẹo, đại hòa thượng thì vẻ mặt hưng phấn, con bê thì bị buộc vào cây, cả khuôn mặt đều tràn đầy vẻ tò mò.

Đối với đại hòa thượng tới nói, hôm nay chính là ngày chuyện tốt theo đôi mà đến, là ngày mây mù tan đi, bầu trời sáng trong.

Vận may tới, muốn cản cũng cản không được.

Một đường đuổi theo con bê tới nơi này, vốn còn đang truy tìm.

Kết quả lại không biết chuyện gì xảy ra, không ngờ rằng con bê vậy mà tự quay đầu lại, đâm thẳng vào ngực hắn ta.

Mà niềm vui lớn hơn còn ở phía sau.

Đang bắt lấy con bê, đằng sau lại chạy đến một người --- Đơn độc một mình Nguỵ Vũ.

Cái gì gọi là hạnh phúc?

Hạnh phúc chính là muốn cái gì tới cái đó, lại còn kèm theo niềm vui ngoài ý muốn.

Hai đại cừu nhân trong đời, hôm nay bắt được một cái rưỡi.

Nguỵ Vũ tính là một, con bê tính là một nửa.

Nguỵ Vũ đơn độc một mình thấy đại hòa thượng, cả khuôn mặt đều tái đi, không chút do dự, lập tức quay đầu chạy đi.

Còn đại hòa thượng thì trái lại, vẻ mặt mừng rỡ, xông lên tát một cái, lập tức đánh bay Nguỵ Vũ rời khỏi mặt đất.

Nguỵ Vũ mới tu được mười lăm năm nội kình, trước kia gây khó dễ được đại hòa thượng chính là nhờ vào nhiều người quần ẩu, dù vậy nếu như không có người hô một câu “Đâm mông đại hòa thượng” thì thiếu chút nữa cũng đã đánh không lại rồi.

Đơn đấu một đối một, đại hòa thượng có thể chấp hắn ta cả một tay một chân.

Nực cười, kẻ hung hãn xông vào giữa đám quỷ chỉ bị rách quần áo, miệng gặm bùn, đệ tử quan môn Pháp Thiền Đại Sư Kim Quang Tự, bản lĩnh đó là tương đối vững chắc, chỉ là hơi có chút xui xẻo, toàn gặp phải kẻ hung hãn hơn so với hắn ta.

Kết quả chính là, Nguỵ Vũ bị điểm huyệt định thân, quỳ xuống đất.

Con bê bị buộc cổ, cột vào thân cây.

Không có ai chạy thoát.

“Hòa thượng, ngươi dám động vào ta thử xem.” Nguỵ Vũ tỏ vẻ kiên cường.

“Thử thì thử, sợ ngươi à.” Đại hòa thượng tiến lên chính là một cái đập vào đầu.

Nguỵ Vũ bị đau đến nghiến răng nhếch miệng, tức giận hét: “Có gan ngươi lại động vào ta thử xem!”

“Bộp bộp” đại hòa thượng vô cùng dứt khoát lại thưởng cho Nguỵ Vũ hai cái, nói: “Sao vậy, nghiện rồi à?”

Khuôn mặt Nguỵ Vũ đỏ bừng, không dám tiếp tục thách thức.

“Nói, vì cái gì bắt bản Phật gia chọc phân trâu?” Đại hòa thượng hỏi ra nghi vấn từ lâu, người trước mặt này, từ trước tới giờ không hề có chút giao tế nào, chẳng biết thù hận từ đâu ra, hơn nữa nếu bàn luận kỹ, còn có một chút quan hệ khá lúng túng.

Lần thứ nhất bị Phi Ngư Vệ tóm, Nguỵ Vũ bưng tới một chậu phân trâu.

Lần thứ hai bị Phi Ngư Vệ tóm, Nguỵ Vũ cũng bưng tới một chậu phân trâu.

Liên tiếp.

Hôm nay nợ cũ nợ mới, đều phải tính toán cho rõ ràng.

“Chuyện này không thể trách ta, ai bắt ngươi ở Miếu Nhàn Vân không có việc gì lại chọc phân trâu chơi, ta đây chỉ làm theo thông lệ, chỉ là thẩm vấn mà thôi.” Nguỵ Vũ thẳng thắn đường hoàng.

“Còn lần thứ hai thì sao?” Đại hòa thượng nghiến răng.

Khuôn mặt Nguỵ Vũ cứng đờ, nói lắp: “Đó... Đó là lưu trình thẩm vấn, đó chính là phải làm lại một lần.”

“Được, lưu trình đúng không, hôm nay bản Phật gia cũng để cho ngươi thể nghiệm thử lưu trình.” Đại hòa thượng tức giận đến mặt béo đều vặn vẹo.

“Ngươi muốn làm gì?” Nguỵ Vũ sợ hãi gào lên: “Hòa thượng, ta nói cho ngươi biết, hai ta đều cùng một vị sư mẫu, có năng lực ngươi đánh chết ta, ta không chết chắc chắn sẽ tố cáo ngươi.”

“Được thôi, ngươi cứ cáo trạng đi, vừa vặn để sư mẫu phân xử thử, lý do gì khiến ngươi liên tục bưng đến hai chậu phân trâu, tốt nhất là để Thiên hộ cũng tới phân xử thử.” Đại hòa thượng hùng hồn đáp lại.

Nguỵ Vũ lập tức ngập ngừng không thể nói ra được câu phản bác.

Đại hòa thượng đứng dậy, đi tìm xung quanh.

Tìm cái gì, đương nhiên là tìm phân trâu rồi.

Nguỵ Vũ thấy vậy khuôn mặt lập tức lộ vẻ lo lắng không yên.

Nhưng đại hòa thượng tìm xung quanh một vòng cũng không tìm được, thế là liền để mắt tới con bê.

Kết quả còn không đợi đại hòa thượng mở miệng, con bê đã vô cùng thức thời, hai chân sau hơi hơi khuỵu xuống một chút, lập tức phọt ra.

Ngay tại chỗ chặt đứt tia hi vọng cuối cùng của Nguỵ Vũ.

Hơi nóng bốc lên, còn có chút “nhão”.

Đại hòa thượng mặt mày rạng rỡ, “Xin mời, Ngụy thí chủ.”

“Kẻ sĩ có thể giết không thể làm nhục, có bản lĩnh thì ngươi giết ra đi, ta tuyệt đối sẽ không chọc phân bò, tuyệt đối không!” Đến câu cuối cùng, Nguỵ Vũ nói gằn từng chữ, vô cùng kiên định.

Đại hòa thượng cũng không uy hiếp, chỉ là cười tủm tỉm rút ra lang nha bổng mà Nguỵ Vũ mang theo ở sau lưng, hỏi: “Ngụy thí chủ, lần trước ngươi nói thanh lang nha bổng này là rút từ đâu ra?”

Khuôn mặt Nguỵ Vũ lập tức nhăn nó lại, qua một lúc lâu lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Pháp Hải sư đệ, chuyện gì cũng có thể thương lượng, không cần phải động đao động thương.”

Bình Luận (0)
Comment