Kho than.
Tần Hà ăn uống no nê, lại chất mấy đống than lên trên mấy bộ thi thể.
Đều là hung thi.
Hiện tại có nhiên liệu đầy đủ, đương nhiên là không thể bỏ qua.
Hai bộ thi thể trước cũng đã đốt xong, vẫn cho ra đạo hạnh cùng nội kình.
Trên đường trở lại hắn lại gặp được ba bộ, toàn bộ đốt đi.
Sau khi nhóm lửa, Tần Hà lại đi ra ngoài, giống như con kiến dọn nhà, hắn lại tha về bốn, năm bộ hung thi.
Mà lúc này, mặt trời đã ngả về tây.
Tiếng đánh nhau bên ngoài đã dừng lại một lúc lâu.
Nhĩ Mã Hồn không hổ là Ba Đồ Lỗ tái ngoại, vậy mà có thể chống đỡ được ba phút An Trùng Cửu đột nhiên tăng tốc.
Sau đó, bên ngoài đã yên ắng lại.
Mặt trời lặn, âm sinh, chính chủ cũng nên ra sân, An Trùng Cửu coi như có hận hơn nữa cũng phải tỉnh táo lại.
Tần Hà không tiếp tục tùy ý hoạt động, bình tĩnh đợi.
Lại một thời gian khá lâu trôi qua, khi bóng dáng mơ hồ của mặt trời dần dần xuống khuất đường chân trời, sương mù trong nháy mắt cuộn trào lên.
Chính là ngay cả nửa khắc cũng không thể chờ thêm.
“Rống!”
Một tiếng hú dài, sóng âm cuồn cuộn, chấn đến màng nhĩ đau đớn.
“Hống hống hống”
Ngay sau đó, bên ngoài lập tức truyền đến vô số tiếng đáp lại.
Đó là những hung thi đang ẩn nấp.
Sương mù lập tức cuộn lên, giống như là đang sôi trào.
Mà đây chỉ mới là bắt đầu, một màn kinh dị đột nhiên đã xảy ra, những thi thể chưa cháy hết mà Tần Hà đang đốt trên các đống than đá, giống như bị thứ gì đó hút đi, trực tiếp xuyên thủng nhà kho bay đi, biến mất trong sương mù.
Tần Hà kinh ngạc, những thi thể này, có không ít bộ đã bị đốt đến chỉ còn lại xương.
Không chút do dự, Tần Hà lập tức tiến về phía nơi phát ra tiếng hú.
Còn chưa tới nơi, hắn đã thấy một bóng người khổng lồ đang đi lại.
Nó rất lớn, to như một tòa tháp, thân thể vạm vỡ giống như là một bản Hulk cực lớn.
Đến gần xem xét, nó không chỉ là một bộ thi thể, mà là một đống hung thi xếp thành hình người khổng lồ.
Tất cả hung thi giống như là bị hút lấy, dính trên thân thể của cự thi, trở thành một bộ phận cơ thể nó.
Hung thi gầm thét, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.
Hình ảnh quỷ dị đáng sợ này khiến cho Tần Hà không tự giác mà há to miệng.
Từ kịch chiếu bóng của hai tên tùy tùng của An Trùng Cửu, Tần Hà cũng đã biết đến có một thứ như vậy tồn tại, nhưng tận mắt nhìn thấy thì đó là một chuyện khác.
Thi cương quá lớn, rất có lực trùng kích thị giác cùng với lực áp bách.
Lúc này, vô số hung thi bị hút dính trên thân nó, trở thành một bộ phận thân thể, nhưng chúng cũng không hoàn toàn dung nhập vào, vẫn là một hung thi hoàn chỉnh, vô số khuôn mặt vặn vẹo, vô số đồng tử đỏ rực.
Vô số cánh tay giương nanh múa vuốt, thoạt nhìn giống như là những sợi lông của thi cương mọc dài.
Mới nhìn thoáng qua đã khiến người ta cảm giác như có một luồng hơi lạnh buốt từ bàn chân xộc thẳng đến đỉnh đầu, đủ để người ta phát hội chứng sợ mật độ cao.
Hung thi bị hút đến càng lúc càng nhiều, hình thể của thi cương càng lúc càng lớn, càng lúc càng cường tráng, hai đôi mắt đỏ rực như máu cũng chậm rãi sáng lên, to như đèn xe.
Đến lúc này, Tần Hà cuối cùng cũng đã có sự hiểu biết trực quan hơn về cương thi khủng bố này.
Mị thi so sánh với thi cương này, quả thực không tính là cái gì.
Mà chỉ là mị thi đã phải cần đến Kim Quang tự, Lăng Vân quan cùng Phi Ngư Vệ liên hợp mới trấn áp được, lại qua đủ loại thủ pháp trấn thi gia trì, đèn nhiếp phách hấp thu phách, cuối cùng mới rơi vào trong tay Tần Hà.
Mà thi cương này, dã tính còn chưa tiêu tan, chênh lệch không chỉ một chút.
Nghĩ nghĩ, Tần Hà cầm lấy một tảng đá, rót nội kình vào trong, sau đó ném mạnh về phía thi cương.
Tảng đá thế lớn mạnh mẽ, hung hăng đập vào trên thân thi cương, lập tức đánh rơi một chỗ.
Nhưng rất nhanh, nơi bị đánh ra đã bị hung thi bổ khuyết, bộ phận thi thể đánh rớt cũng lại bị hút lên trên thân thi cương một lần nữa.
Quả thực giống như là nam châm, không quan tâm là nguyên vẹn hay là bể nát, toàn bộ đều hút dính vào, chỉ qua vài nhịp thở, lỗ hổng đã biến mất không còn dấu vết.
Thi cương chậm rãi xoay người, đôi đồng tử đỏ rực như máu lập tức khóa chặt vào Tần Hà, rống giận xông tới.
Bước ra một bước chính là hơn mười trượng.
Tần Hà không chút do dự xoay người chạy đi, thuật tật phong nhanh chóng điểm đầy, nhanh như chớp hắn đã chui vào trong sương mù.
Một bước của thi cương tuy là rất lớn, nhưng nó cũng không thể coi là nhanh nhẹn, rất nhanh nó đã mất dấu Tần Hà.
Dù vậy thi cương cũng không dừng lại, đôi đồng tử rực đỏ như máu từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lướt qua lướt lại, không ngừng tìm kiếm.
Thứ này có linh trí, có thể khống chế bầy hung thi tập kích người khác, tự nhiên nó cũng biết được trong sương mù có rất nhiều người sống không phải kẻ tầm thường tới đây.
“Rầm rầm rầm”
Mỗi một bước chân thi cương hạ xuống, mặt đất lập tức chấn động, đất đá bắn lên tung tóe.
Vô số thi thể hung biến trong thôn Trống Đồng, hiện tại đều đã trở thành một bộ phận của thi cương.
Lần này náo nhiệt a.
An Trùng Cửu bị phát hiện trước tiên, một bên là thi cương, một bên tu thi đạo, nửa người nửa thi, đồng hành là oan gia, nó lập tức tiến về phía An Trùng Cửu.
“Bà ngoại ngươi!”
An Trùng Cửu tức giận mắng to, y cũng vội vàng xoay người chạy, phí hết sức lực để thoát đi.
Sau đó là Từ Hồng, có lẽ là do hai người cùng đánh nhau quá lâu, đã bị thi cương ghi nhớ, không thể giấu được hơi thở.
Nhưng hai người đều không dám tùy tiện tiến lên chiến đấu, đều là trốn đi.
Tần Hà thấy thế lập tức cảm thấy không vừa ý, như vậy sao được, nếu tất cả đều trốn hết thì sao diệt được thi cương đây?
Không nói hai lời, Tần Hà giơ tay điểm hai lần liên tục, cho thi cương hai cái thuật Tật phong.
Trong nháy mắt, tốc độc của thi cương tăng gấp đôi, có chạy trốn cũng vô dụng.
Kẻ gặp xui xẻo đầu tiên vẫn là An Trùng Cửu, tốc độ của thi cương còn nhanh hơn y, điều này khiến y kinh hãi đến cả khuôn mặt đều tái đi, chỉ có thể vừa trốn vừa phản kích.
“Bành!”
An Trùng Cửu vô cùng hung hãn, ý định một quyền đánh nát chân thi cương.
Nhưng mà y mới chỉ thực hiện được một nửa, không mất bao nhiêu thời gian, thi cương đã phục hồi như cũ theo lệ cũ, nó thuận thế khom lưng, một quyền nện xuống, thiếu chút nữa đã đập đầu An Trùng Cửu vào trong đất.
Nhất lực hàng thập hội, hình thể chênh lệch cực lớn, dù An Trùng Cửu có biến thân cũng chỉ có thể chạy như sói xông như heo mới có thể bảo mệnh.
“Bành! Bành!” Chiêu thức công kích của thi cương vô cùng đơn giản, tất cả đều là man lực, nhưng lại có thể ép An Trùng Cửu liên tục rơi vào hiểm cảnh, gầm thét phản kích cũng gần như không tạo thành bất cứ tổn thương nào.
Có thể nói là cực kỳ khó giải quyết!
Lại một cái đập xuống, An Trùng Cửu sơ sẩy một cái đã bị đất đá đánh bay.
Y vừa mới bị loạn tiết tấu, thi cương đã lập tức tiến đến gần, dọa đến y phải lăn một vòng lùi lại phía sau, y mắng to: “Chính chủ cũng đã đi ra, các ngươi còn trốn tránh làm cái gì, không diệt cái thứ này, ai cũng đừng mong có thể ra ngoài.”
Câu nói này chung quy là có tác dụng.
Nhưng người đầu tiên xông ra lại là người mà An Trùng Cửu không ngờ tới nhất.
Thẩm Luyện!
Một thân áo trắng, vọt lên chém một cái đã chém đứt đùi thi cương.
Thi cương vẫn đang trong trạng thái phi tốc, khó tránh khỏi việc bị lảo đảo một cái, mất đi duệ thế.
An Trùng Cửu nhân cơ hội này lập tức đứng dậy, có được cơ hội thở dốc.
“Rống”
Thi cương bị tổn thương, lập tức khóa mục tiêu vào Thẩm Luyện.
Khí thế Thẩm Luyện phóng ra, cả người tựa như một thanh kiếm sắc, tú xuân đao trong tay vang leng keng, vậy mà phát ra tiếng rồng ngâm hổ gầm, thỉnh thoảng thừa cơ chém một đao lên thân thi cương.
Thi cương không ngừng khôi phục, Thẩm Luyện cũng không bận tâm, xuất đao liên tiếp.
Ở một bên, An Trùng Cửu lộ vẻ do dự, cắn răng một cái, y gầm lên một tiếng giận dữ rồi cũng xông tới, cánh tay Thanh Thi Quỷ đập một quyền, đập nát bàn chân thi cương.
Đây là lần đầu tiên hai kẻ đối đầu liên thủ với nhau.
Tần Hà thấy vậy, lập tức vui mừng, như vậy mới đúng chứ.
Qua một lúc, Từ Hồng cũng xông ra, bởi vì y bị An Trùng Cửu điểm danh: “Từ lão quỷ, con mẹ nó ngươi còn chờ cái gì nữa?”
Cuối cùng cũng chỉ còn sót lại Nhĩ Mã Hồn.
Tần Hà cảm ứng một chút, tên này vậy mà đang ở biên giới của thi vụ.
Nghĩ nghĩ, Tần Hà vội vàng chạy tới đó.
Đến nơi, vừa nhìn đã thấy Nhĩ Mã Hồn đang cầm trong tay một lá bùa màu vàng, miệng lẩm bẩm, phù văn hóa thành những tia sáng màu vàng, rơi vào trên người y.
Tiếp đó, thế mà y đã trực tiếp xuyên qua mê vụ đi ra ngoài.
Tần Hà thấy vậy.
A?
Dám chạy một mình?
Như vậy sao được chứ?
Vừa tiến vào sương mù Tần Hà đã thử, hoàn toàn chính là không thể đi ra, đừng nói ra khỏi ranh giới mê vụ, muốn cũng không thể đến gần.
Rõ ràng là ranh giới mê vụ đang ở trước mặt, nhưng dù làm như thế nào cũng không thể rút ngắn khoảng cách.
Đây chính là cái gọi là trông rất gần nhưng thực ra lại rất xa, không khác gì với quỷ đả tường.
Tấm bùa kia của Nhĩ Mã Hồn, hiển nhiên là bùa chú chuyên phá chướng.
Không chút do dự, di hình hoán ảnh, trở lại cho ta.
Việc còn chưa xong đâu.