Những lời ca ngợi của Nhĩ Mã Hồn dành cho Địch Vương cũng không phải là lời nói điêu.
Gia tộc Địch Vương quật khởi ở vùng núi Trường Bạch và Hắc Long Giang, trên chiến trường hung mãnh như hổ, tư thái lại cực kỳ dẻo dai.
Hợp Tung Liên Hoành (*), liên tiếp nạy ra các thế lực đã từng bị Vương triều Đại Lê áp đảo, trong đó có các bộ lạc thảo nguyên, cũng có Yêu ma Tiên gia.
(Note (*) Hợp Tung, Liên Hoành là tên hai sách lược liên minh thời Chiến Quốc.)
Ngũ đại xuất mã tiên gia, Hồ Hoàng Bạch Liễu Hôi, đều đã tỏ thái độ hòa nhã với Địch Vương, được coi là thượng khách, trong đó Xà tiên Liễu gia thậm chí đã hoàn toàn đầu quân vào, có hơn mười người trong tộc nắm giữ chức vụ trọng yếu.
Ngay cả Hồ tộc có địa vị cực cao, mấy năm gần đây cũng thường xuyên có đệ tử trong tộc ra vào kim trướng Địch Vương, nâng cốc trò chuyện vui vẻ.
So với hoàng đế Đại Lê tự xưng Vương, tự cao tự đại, thì Địch Vương lại càng có vẻ giống như một bụi cỏ hoang.
Bụi cỏ hoang cũng có ưu điểm của bụi cỏ hoang, bằng hữu nhiều, những thứ ly kỳ cổ quái cũng nhiều, pháp môn, phù văn của Hồ tộc, huyễn tộc, trận pháp của Hoàng tộc, y thuật của Bạch tộc, đan thuật của Liễu tộc, tiền tài của Hôi tộc, Địch Vương đều được phân hưởng.
Lá bùa phá chướng này, chính là đến từ Hồ tộc, cực kỳ quý giá, là một trong số những bảo bối ít ỏi có thể áp đáy hòm của Nhĩ Mã Hồn.
Lá bùa này được chế tác từ da nách của Hồ tộc, do đại tiên Hồ tộc luyện chế ra, Địch Vương đã phải bỏ ra một cái giá không nhỏ mới có thể đổi lấy, sau đó Nhĩ Mã Hồn lãnh nó nhờ lập được chiến công.
Khi lá bùa bị thôi động hóa thành những tia sáng vàng, Nhĩ Mã Hồn đã cực kỳ đau lòng.
Nhưng y đã không có sự lựa chọn nào khác, kế sách Hợp Tung Liên Hoành hôm nay đã thất bại thảm hại, không chỉ có không thể mượn được lực vây giết Thẩm Luyện, còn đắc tội Luyện thi môn cùng Bạch Liên giáo.
Nhĩ Mã Hồn trực giác trong chuyện này nhất định có điều gì đó gây hiểu lầm, nhưng y cũng không có tâm tư đi suy nghĩ lại cẩn thận.
Hiện tại, đối với y mà nói, bảo mệnh mới là quan trọng nhất.
Thi cương cường đại hơn so với dự đoán, hơn nữa nó còn thức tỉnh thiên phú về trận pháp, thân lâm trong trận rất có khả năng sẽ phải đoàn diệt, cho nên, ngay khi nhìn thấy thi cương, Nhĩ Mã Hồn đã quyết định sử dụng lá bài tẩy này.
Người phủ lên những tia sáng vàng giống như thần trợ, bóng dáng của Nhĩ Mã Hồn lóe lên vài lần đã ra khỏi sương mù.
“Ta mới là người thắng cuối cùng.”
Nhìn vào sâu trong sương mù, Nhĩ Mã Hồn cười lạnh.
Cho dù Thẩm Luyện, An Trùng Cửu cùng Từ Hồng liên thủ thì khả năng có thể chiến thắng được thi cương cũng không cao.
Cho dù có thắng, cũng là thắng một cách thảm hại.
Y chỉ cần đợi ở bên ngoài thi vụ nghỉ ngơi dưỡng sức, ôm cây đợi thỏ.
Bất kể là kết quả như thế nào, y cũng là kẻ chiến thắng, nhổ được đám cường giả Nam Man này, Địch Vương nhập quan cũng bớt đi được mấy tảng đá chặn đường, chỉ cần nói khéo vài câu, y cũng coi như đã lập được công lớn.
Từ trước đến nay Địch Vương ban thưởng đều rất hào phóng, vừa lập được đại công thì việc tăng thêm địa vị cùng thực lực đều ở trong tầm tay.
Nghĩ tới những thứ này, Nhĩ Mã Hồn lập tức đã không còn cảm thấy tiếc nữa, thậm chí còn cảm thấy nó đáng giá.
Nhưng đúng lúc này, Nhĩ Mã Hồn đột nhiên cảm thấy khung cảnh trước mặt trở nên vặn vẹo, sau một thoáng mơ hồ, y tập trung nhìn kỹ lại, trước mắt lại là một lớp sương mù nhàn nhạt, hai bên cũng đều là một lớp sương mù nhàn nhạt, mà sau lưng, lại là làn sương mù dày đặc.
Lại quan sát kỹ xung quanh, rõ ràng là y đã trở lại nơi ban nãy sử dụng bùa.
Nhĩ Mã Hồn giật mình, không rõ chuyện này là sao, cảm giác như y vừa trải qua một giấc mộng.
Nhưng sờ lại vào túi, bùa phá chướng đã biến mất.
Lại nhìn ra phía ngoài sương mù, một bóng người thân mặc Phi Ngư phục đang hướng về phía y nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hai hàm răng trắng.
Tiếp đó, ở chỗ ranh giới của thi vụ đã vang lên một tiếng gầm thét giận dữ đầy bất lực.
....
Bên ngoài sương mù, Tần Hà hít sâu vài hơi không khí trong lành, cảm giác cực kỳ sảng khoái.
Đưa mắt nhìn lại, doanh địa thiêu thi của Phi Ngư Vệ đã nổi lên ánh lửa, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng đánh nhau, đó là hung thi xảy ra dị động.
Thi độc của thi cương cực mạnh, thi thể cực kỳ không yên.
Tần Hà đi qua, ngó trái ngó phải không trông thấy Nguỵ Vũ, hắn cười hắc hắc, biến thành dáng vẻ của Nguỵ Vũ, tiến vào doanh địa thiêu thi.
“Vũ ca đi đâu vậy?” Ngụy Nguyên Cát trông thấy Tần Hà, vội vàng nghênh đón.
“Ta... đâu có đi đâu đâu.” Tần Hà cố ý nói lời sáo ngữ.
“Không đi đâu mà ngươi biến mất cả mấy canh giờ?” Ngụy Nguyên Cát tỏ vẻ khó hiểu, lắc lắc đầu nói: “Mau đi đốt thi thôi, thi thể quá xao động, không dễ đốt đi, chắc là hôm nay chúng ta không thể hoàn thành được hạn ngạch.”
“Còn có lò đốt xác nào trống không?” Tần Hà vội vàng hỏi, vừa rồi đang đốt yên lành ở kho than, kết quả thi cương vừa rống to một tiếng, toàn bộ thi thể đã bay sạch.
Tổn thất lớn như vậy, nhất định phải bù lại, bằng không hôm nay quá thiệt hại
Không được thì coi như thua thiệt, đầu óc tính toán của Tần Hà chính là thanh kỳ như vậy.
“Cũng chỉ còn lò của ngươi cùng ta là trống, còn có sáu bộ nữa.” Ngụy Nguyên Cát trả lời.
Thi thể quá xao động khiến cho một tên học đồ thiêu thi đường như hắn ta không dám động thủ, cộng thêm hắn ta cũng không rõ Nguỵ Vũ đã đi đâu, nên sau khi đốt đi hai bộ, hắn đã dừng lại, đợi Nguỵ Vũ quay về.
“Đủ rồi, một lò ba bộ, đồng thời xử lý.” Tần Hà cười, như vậy thì hôm nay không lỗ rồi.
Không để ý đến sự khiếp sợ của Ngụy Nguyên Cát, sau khi thu thập một phen, sáu bộ thi thể đều bị đặt hết vào hai lò, dội lên dầu hỏa, lửa cháy bừng bừng, những thi thể này vậy mà đều yên lặng, không có bất kỳ một động tĩnh nào.
Đám quan thiêu thi đều hết sức kinh ngạc.
Một lò đốt ba bộ thi thể, hiệu suất cực kỳ nhanh, nhưng rất dễ ảnh hưởng lẫn nhau, kết quả có thể là cả ba bộ thi thể đồng thời bật xác tấn công người.
Làm như vậy rất nguy hiểm, chỉ cần sơ ý một chút chính là chết thẳng cẳng.
Đội trấn thi chạy tới cũng cần thời gian a?
Không phải kẻ tài cao gan lớn thì không dám làm như vậy.
Sống là quan gia, chết là mạng của mình, không cần phải làm khó mạng nhỏ của mình.
Nhưng mà “Nguỵ Vũ” không chỉ làm, lại còn có thể trấn thi thể ngoan ngoãn, điều này đã được coi là khá lợi hại.
Mấy tên quan thiêu thi thế hệ trước đều chạy tới xem xét, đều giơ ngón tay cái với Tần Hà.
Tần Hà vui vẻ, ném muôi múc dầu hỏa cho Ngụy Nguyên Cát, nói: “Việc còn lại giao cho ngươi, ta còn có việc, đi trước.”
Ngụy Nguyên Cát lập tức bị dọa sợ đến rụt cổ lại.
Nhìn hai cái lò đốt xác cùng với sáu bộ thi thể bên trong.
Muốn mạng a!
Hắn ta vẫn chỉ là một tên học đồ mà thôi!
Nhưng không đợi Ngụy Nguyên Cát mở miệng, Tần Hà đã đi mất, không còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
Lại lần nữa tiến vào chiến trường trong thi vụ, Tần Hà lập tức cảm thấy vui vẻ yên tâm, lão âm tệ quả thực chính là lão âm tệ a, tốc độ thay đổi suy nghĩ đúng là rất nhanh.
Nhĩ Mã Hồn cũng đã gia nhập đoàn chiến.
Bốn kẻ dưới ngoại kình hợp lực đối phó thi cương, cuối cùng thì trông cũng có vẻ dễ nhìn hơn chút.
Bốn người chia ra bốn hướng, giữa lẫn nhau còn có sự phối hợp nhất định, lập tức đánh ngang tay với thi cương.
Tần Hà thấy vậy, giơ tay điểm liên tục, thêm thuật Tật Phong cho cả bốn người.
Bỏ qua không nói tới vẻ mặt như gặp phải quỷ của bốn người kia, sau khi tốc độ được tăng thêm, cán cân chiến đấu bắt đầu nghiêng về một bên.
Tứ chi của thi cương liên tục bị chém đứt, bị đánh nát, mặc dù là tốc độ khôi phục vẫn nhanh như trước, nhưng chắc chắn công kích của nó cũng bị ảnh hưởng.
Công kích yếu đi, bốn người lại càng thêm cường thế.
“Rống”
Thi cương liên tục gào thét, nhưng cũng chỉ có thể cuồng nộ trong bất lực.
Nhưng dù chiến đấu đã nghiêng về một bên, bốn người vẫn chưa thể giành được thắng lợi, ít nhất là trong thời gian ngắn không thể chiến thắng được nó, thi cương liên tục luân phiên không ngừng giữa bị tổn thương cùng khôi phục, khí thế giống như không hề bị suy yếu đi chút nào.
Đúng lúc này, Tần Hà đột nhiên cảm nhận được, một mục tiêu đã được đánh dấu xuất hiện ở một nơi không xa, mà bên cạnh hắn ta còn có thêm một đạo khí tức mới.
“Vô lượng cả nhà ngươi cái Đại Thiên Tôn, nghiệp chướng a.” Một tiếng đạo hào vang lên.