Quý Thành Lương nhìn đạo sĩ ăn mặc kỳ lạ trước mặt, sốt sắng đến mức miệng sắp nổi nhiệt, hỏi: “Xem thử có cách nào không?”
Không phải y không nôn nóng, nhưng này y căn bản không có năng lực tham dự chiến trường chiến đấu với thi cương a, đi lên rất có thể bị miểu sát, nhìn tổ đội bốn người kia đã đánh cả nửa ngày mà thi cương cũng không suy yếu bớt được bao nhiêu, rõ ràng là kết quả không được lạc quan cho lắm.
Bộ thi cương này, mạnh hơn rất nhiều so với thi cương được ghi trong hồ sơ số 107, có khả năng là cùng một bộ, sau khi trải qua không biết bao nhiêu năm cường hóa đã trở thành dáng vẻ như hiện tại.
Tất cả mọi người đều tính sai.
“Không có Kim Quang Kinh phối hợp, vô dụng.”
Đạo sĩ lắc đầu, trông y toàn thân bẩn thỉu, lôi thôi lếch thếch, người lại còn gầy như là một cây củi, đạo bào to rộng mặc trên người y có vẻ cực kỳ không hợp thân.
“Vậy làm sao bây giờ? Cứ tiếp tục như vậy chúng ta đều không thể thoát a.” Quý Thành Lương như bị lửa xém đến lông mày, cắn răng nói: “Ngươi cứ đưa ra một biện pháp nào đó đi, biện pháp gì cũng được, chỉ cần ta có thể làm là được.”
Đạo sĩ trông có vẻ yếu ớt, nhưng thực tế có lai lịch không nhỏ, y chính là thủ tịch đệ tử của Lăng Vân Quan, Phi Ngư Vệ phát hiện ra y xuất hiện ở nơi này, sau khi tìm kiếm vài vòng đã tìm được y.
Đạo sĩ vẫn lắc đầu: “Trừ phi ngươi có thể ra khỏi trận pháp, hơn nữa đưa được người của Kim Quang Tự tới đây, kém nhất thì tên Pháp Hải kia cũng được, thời gian trước không phải các ngươi vừa mới bắt được hắn ta hay sao?”
“Nếu như ta có thể ra ngoài được thì cần gì phí lời nữa.” Quý Thành Lương thật muốn đâm vào cây.
Chừng một khắc thời gian sau đó, hai người chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn nhau.
Ngay vào lúc Quý Thành Lương không thể nhịn nổi nữa, muốn rút đao xông ra giúp đỡ.
“A”
Liền nghe một tiếng hét dài truyền vào trong tai, từ xa nhanh chóng tới gần, âm thanh từ trên hạ xuống dưới.
Quý Thành Lương lập tức ngẩng đầu lên, chỉ thấy một khối cầu màu vàng từ trên trời rớt xuống, đập thẳng về phía y.
“Cái thứ gì?!”
Quý Thành Lương sắc mặt đại biến, vội vàng lách mình rút đao ra.
Sau một khắc, thứ kia nặng nề đập xuống ngay chỗ Quý Thành Lương vừa đứng, kim quang vỡ nát.
Cẩn thận nhìn kỹ, lại là một người.
Một người có thân hình béo tròn.
Trên đỉnh đầu là hai hàng giới ba, đầu cắm xuống đất, hai chân hướng lên trời, vẫn còn đang giãy dụa.
“Đại hòa thượng?”
“Hòa thượng?”
Quý Thành Lương cùng đạo sĩ đồng thời vui mừng kêu lên.
...
Bên ngoài sương mù, Tần Hà phủi phủi tay.
Cái gì gọi là hạnh phúc?
Hạnh phúc chính là vào lúc ngươi đang muốn tìm hòa thượng.
Ài, hòa thượng đang co rúm ở ngay bên ngoài mê vụ ló đầu nhìn.
Hạnh phúc hơn là, trên lưng con bê còn trói một người.
Trong nháy mắt, di hình hoán ảnh thoát khỏi mê vụ, lại đá mạnh một cước vào cái mông bự của đại hòa thượng.
Giải quyết!
Tổ đội này, tốn công a.
Chạy trốn, muốn đi vào lại chẳng dám vào, sợ chiến lùi bước, chia đàn xẻ nghé.
Cũng may là vận khí bọn họ coi như không tệ, muốn cái gì tới cái đó, giống như là được Thần trợ giúp, lúc này mới lập nên đoàn đội.
Nhìn về phía sợi dây thừng trên cổ con bê, Tần Hà hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
“Hòa thượng vẫn đang tìm gia đấy.” Con bê gật gù đắc ý kể chuyện đã xảy ra qua một lượt.
Tần Hà nghe mà mắc ói.
Lấy phân đắp tượng?
Đây là thù oán gì a?
Hắn đã từng nghe thấy đắp người tuyết, đắp tượng cát.
Nhưng lần đầu nghe đắp tượng phân.
Vừa nghe đã đã cảm thấy mỗi từ đều mang theo mùi.
Lắc đầu, Tần Hà cởi bỏ dây thừng trên cổ con bê, xoay người cưỡi lên lưng bê, vòng qua mê vụ chậm rãi đi ra.
Tổ đội thành công, tất nhiên tiếp đó chỉ cần chờ thu hoạch là được.
Quả nhiên, trong sương mù xuất hiện kim quang lấp lóe.
Khoảng trời trên sương mù, mây đen cuồn cuộn tạo thành một vòng xoáy khổng lồ.
Vòng xoáy càng lúc càng dày, càng lúc càng hạ thấp.
“Ầm ầm”
Không bao lâu, ở giữa vòng xoáy đã xuất hiện điện xà du tẩu.
Càng lúc càng sáng, càng lúc càng cuồng bạo.
Sau một khắc.
“Ầm ầm!”
Một tia thiên lôi xuyên thẳng giữa bóng đêm, đánh xuống bên dưới.
Ngay tức thì, cả vùng đều chấn động.
“Rống”
Hiển nhiên là thi cương đã bị tổn thương, nó đang gào thét.
Ngay sau đó, lại thấy khoảng trời trên thi vụ, một thanh chiến đao màu vàng chậm rãi ngưng tụ ra, tiếp đó mạnh mẽ chém xuống, trong nháy mắt cả đại địa như là bị chém đôi.
Qua một lát, kim quang đã chậm rãi biến mất, mây đen đầy trời cũng dần dần tan đi.
Tất cả trở về yên tĩnh, ngay cả sương mù cũng nhanh chóng phai nhạt.
Sau một khắc, hai bóng người một trước một sau phóng ra khỏi mê vụ, rất nhanh lẩn vào trong bóng đêm, chỉ còn tiếng thét vọng lại: “Nhĩ Mã tiểu nhân! Ngươi đứng lại!”
Tần Hà cảm ứng một chút, lập tức cưỡi bê đuổi theo.
Tên gia hỏa Nhĩ Mã Hồn này, lại một lần nữa khiến Tần Hà cảm thấy ngoài ý muốn.
Lúc trước Tần Hà đánh dấu ba mục tiêu.
Một là thi cương, một là Nhĩ Mã Hồn, một là An Trùng Cửu.
Rất rõ ràng là Nhĩ Mã Hồn mang thi cương đi, định độc chiếm chiến lợi phẩm.
Bại hoại đạo đức, không có nhân phẩm a.
Đối với kẻ cặn bã không có chút luân lý, không có chút liêm sỉ nào, giữ... một mình – ăn một mình như vậy.
Cần phải để chính nghĩa phán xét.
Đối mặt Tật phong a!!
“Hưu hưu hưu hưu”
Vô ảnh thủ + Thuật Tật phong!
Tần Hà giơ tay điểm liên tục, trực tiếp bắn cho An Trùng Cửu gấp ba thuật Tật Phong.
Hay lắm.
An Trùng Cửu không có chút chuẩn bị nào lập tức vượt qua Nhĩ Mã Hồn, thậm chí thiếu chút nữa y còn đã giẫm lên Nhĩ Mã Hồn.
An Trùng Cửu vọt vượt ra xa lại vội vàng chạy vòng trở lại.
Nhĩ Mã Hồn thấy vậy cả khuôn mặt đều tái đi.
Vội vàng thay đổi phương hướng, liều mạng chạy.
Lại tới!
An Trùng Cửu rất mau đã đuổi kịp, bing bing bang bang đánh về phía Nhĩ Mã Hồn.
Nhĩ Mã Hồn căn bản không có cách nào trốn được, chỉ có thể dừng lại đánh đỡ.
Sự gia tốc không thể giải thích này ban nãy y cũng đã được trải nghiệm, nhưng thời gian không dài, qua đi liền lập tức biến mất.
Chỉ cần qua thời gian này.
Nâng lên mười hai phần tinh thần, Nhĩ Mã Hồn đằng chuyển na di không ngừng, kéo dài thời gian.
Hai người chiến thành một đoàn, đất đá bay loạn.
Tần Hà ngồi trên lưng bò quan chiến, thuận tay triển khai thuật Dạ ẩn, thoải mái nhàn nhã mà xem kịch.
Hắn còn móc ra một nắm hạt dưa từ dưới nách.
“Gia, cái bóng của ngài thật nhạt a.” Con bê nhìn chằm chằm vào cái bóng dưới trăng của Tần Hà, ánh mắt lấp lánh.
“Đây là thuật Dạ ẩn, có muốn học không?” Tần Hà thuận miệng hỏi.
“Muốn.” Con bê lập tức kích động, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.
Một viên Cường thú đan đã giúp nó có được linh trí không thua gì một con người.
Tần Hà nhìn số công đức của mình, hơn 400 điểm.
Hắn đưa tay vỗ lên đầu con bê một cái.
Ân... Không có phản ứng gì.
Rõ ràng là không đủ công đức.
Nghĩ nghĩ, Tần Hà đơn giản hóa non nửa thuật Dạ ẩn.
Thuật truyền đạo thụ nghiệp giải hoặc có thể tự định mức độ truyền đạo, đơn giản hóa một chút, công đức tiêu hao cũng liền bớt đi một chút.
Lại vỗ một cái, vẫn không có phản ứng.
Lại lần nữa đơn giản hóa.
Vỗ lần ba.
“Tê”
Ngay tức thì, Tần Hà chỉ cảm thấy trong cơ thể có thứ gì đó phun ra, cảm giác như là linh hồn được giải thoát cực độ khiến toàn thân hắn khẽ run rẩy.
Cảm giác này, sảng khoái!
Nghiện a!
Bên dưới, đồng tử của con bê càng là phóng đại, toàn thân nó cũng khẽ run lên, trong đầu nó bất chợt hiểu thêm một ít tri thức huyền ảo.
Thuật Dạ ẩn phiên bản đơn giản hóa.
Thi triển!
Lập tức, cơ thể của con bê cũng trở nên giống như Tần Hà, dần dần ẩn vào trong màn đêm.
Trên mặt đất chỉ còn lại một cái bóng nhạt đến gần như không thể nhìn thấy.
Ngoại trừ... Bốn cái chân.
Đó chính là phần bị đơn giản hóa.
Từ xa nhìn lại, người trên lưng cùng thân bò đều không thấy, chỉ có thể thấy bốn cái chân đứng đó, trông cực kỳ quỷ dị.
Tần Hà nhìn thật lâu, vẻ mặt bừng tỉnh, có xúc động muốn thêm một lần nữa.
Nhưng nhìn lại công đức, chỉ còn dư lại vẻn vẹn có “2”.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể coi như không thấy.
Đưa mắt nhìn về phía chiến trường hai người đang chiến đấu.
Cứ như vậy một hồi, thời gian tác dụng của thuật Tật phong đã kết thúc, tốc độ cuồng bạo của An Trùng Cửu bỗng nhiên khôi phục bình thường.
Nhĩ Mã Hồn thấy vậy, không chút do dự lại quay người chạy trốn.
“Nhĩ Mã tiểu nhân, đứng lại!” An Trùng Cửu không cam lòng, lại điên cuồng đuổi theo lần nữa.
Đối với y mà nói, thi đan thật sự là rất quan trọng.
Tần Hà thất vọng nhìn bóng lưng của An Trùng Cửu đi xa, im lặng lắc đầu.
Ba phút gia tốc mà tên ngốc này vẫn không thể giải quyết được Nhĩ Mã Hồn.
Bùn nhão không xây nổi tường.
Nhưng cũng đâu còn biện pháp nào, chỉ có một tên có thể sử dụng a, lại cho thêm một cơ hội vậy.
“Sưu sưu sưu”
Tần Hà lại bắn ra gấp ba thuật Tật Phong.
Đối mặt Tật phong a, không có đường chạy trốn nào đáng nói.
Nhĩ Mã Hồn lập tức lại muốn khóc.
Còn nữa?!
Cái gì gọi là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay?
Chính là đây.
Nhĩ Mã Hồn đột nhiên nhớ tới bóng người mơ hồ mặc Phi Ngư phục kia, đồng thời y cũng chợt hiểu nguyên nhân cái chết của An Ba Cốc cùng Hình Nô.
Kinh thành Đại Lê, có một nhân vật cực kỳ đáng sợ!
Một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân xộc thẳng lên đầu, Nhĩ Mã Hồn thầm kêu khổ: “Mạng ta xong rồi!”
Con người a.
Một khi biết được số mệnh của mình liền mất đi ý chí.
Sổ sinh tử liền sẽ gạch tên.
“Bành!”
“Phốc”
Chống đỡ được lần cửu tử nhất sinh đầu tiên, nhưng lại không chống đỡ qua được lần thứ hai.
Ngay vào khoảnh khắc cuối cùng khi thuật Tật phong sắp mất đi tác dụng, thiên mệnh lóe lên.
Nhĩ Mã Hồn bị một quyền mạnh mẽ của An Trùng Cửu đánh trúng, tựa như con diều đứt dây bay ngược ra ngoài.
Lồng ngực lõm xuống, gân cốt toàn thân vỡ vụn, Nhĩ Mã Hồn nặng nề rơi xuống đất, nghẹo đầu đi đời nhà ma, ngay cả một lời trăn trối cũng chưa kịp nói.
“Cuối cùng cũng chết.”
Đôi mắt của An Trùng Cửu sáng rực lên, kích động không thôi, bên hông của Nhĩ Mã Hồn cột một cái túi đựng thi thể màu vàng, chứa đựng bên trong chính là bản thể thi cương mà Nhĩ Mã Hồn đã cướp đoạt được.
“Ta mới là người thắng!”
An Trùng Cửu sải bước phóng tới chỗ của Nhĩ Mã Hồn.
Tần Hà thấy vậy, a?
Đã xong việc?
Được rồi!
Đối mặt tật phong đi!!
Lập tức, Tần Hà lại điểm cho chân trái của An Trùng Cửu gấp ba lần thuật Tật phong.
An Trùng Cửu chỉ cảm thấy chân trái của mình đột nhiên gia tốc, mà chân phải... thì lại đuổi không kịp.
“Rắc!”
Sau một khắc, mắt An Trùng Cửu lồi cả ra, gân xanh trên trán nổi lên.
Một tay che háng, một tay che đầu.
Đau tận óc.
“Shii shii”
An Trùng Cửu gắng gượng không ngồi co lại, bước nhỏ nhanh chóng tiến đến gần thi thể của Nhĩ Mã Hồn.
Thực tế đã nói cho y rõ ràng, chuyện ngày hôm nay từ đầu đến cuối đều không hề thích hợp.
Nhanh chóng lấy thi thể rồi rời đi, bằng không rất có thể sẽ gặp bất trắc.
Sợ cái gì tới cái đó, thình lình có tiếng bước chân vang lên, trong nháy mắt thi thể Nhĩ Mã Hồn đã biến mất.
Cẩn thận nhìn kỹ lại, không biết là bốn chân của thứ gì đó đang di chuyển.
Chỉ thấy chân, không thấy thân!
“Cái thứ gì?”
An Trùng Cửu bị dọa đến kêu to.