Trên đường trở về.
Bốn chân đều thi triển thuật Tật phong!
Thuật cưỡi trâu bò vốn đã rất nhanh chóng, giờ lại có thêm gấp ba lần thuật Tật phong, phải gọi là nhanh như chớp, phóng như điện.
Bên hông treo hai cái túi vải vàng, Tần Hà hết sức hài lòng.
Đêm nay lại là một đêm thu hoạch lớn.
Một cái là thi cương, một cái là Nhĩ Mã Hồn.
Cái gì, độc chiếm chiến lợi phẩm?
Không không không, không thể nói là Tần Hà độc chiếm.
Tần Hà không hề cướp từ đám người kia.
Hắn đây gọi là thu được.
Ài, chiến lợi phẩm này qua tay cái tên khốn khiếp Nhĩ Mã Hồn, đã mang tính chất khác rồi.
Vốn là Tần Hà cũng định mang An Trùng Cửu đi luôn, nhưng nghĩ lại.
Cái tên ngốc này cứ giữ lại trước đã, sớm muộn cũng có một ngày cần đến.
Do vậy liền bỏ qua.
“Bò... ò... bò... ò... bò... ò”
Trên đường trở về, con bê vui vẻ đến kêu loạn.
Tốc độ nhanh như vậy, từ trước đến giờ nó chưa từng được trải nghiệm.
Chắc chắn trên thế gian này tuyệt đối không có con bò nào có thể nhanh được như nó.
Phóng nhanh một đường, cách mỗi ba phút là Tần Hà lại điểm một chút, cứ ba phút lại điểm một chút, chỉ với thời gian nửa canh giờ, Tần Hà đã về đến lò hỏa táng.
Bốn tên quan sai trực ban trông thấy Tần Hà, cho dù đã bị thuật che đậy Thiên Cơ che lấp, trên mặt vẫn lộ ra vẻ kinh ngạc.
Khá lắm, trời tối cũng không thấy Tần Hà trở về, giờ lại về với dáng vẻ phong trần, còn cưỡi bò?
“Tần ca đi đâu vậy?” Mặc dù ngạc nhiên nhưng Lăng Trung Hải vẫn tươi cười chào hỏi, suy nghĩ cẩn thận, Tần Hà thường xuyên lên cơn, làm ra chuyện gì thì cũng không bất ngờ cho lắm.
“Ra ngoài dạo một vòng, đêm nay không bận à?” Tần Hà hỏi.
Tổ ba người nhân vật phản diện trao đổi ánh mắt một cái, đang do dự chưa biết nên trả lời như thế nào thì Từ Trường Thọ đã mở miệng: “Hôm nay không bận, hôm nay thi thể chuyển đến từ thôn Trống Đồng kia đã ít đi rất nhiều, hai phòng thiêu thi được nghỉ, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
“Được, mai gặp lại.”
Tần Hà khoát tay, cưỡi trâu đi vào phòng thiêu thi.
Vừa đóng cửa, tổ ba người nhân vật phản diện ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Cao Lâm Khôn nhỏ giọng hỏi: “Tần Hà đang bắt chước Thanh Ngưu Đại Tiên à?”
“Chắc là vậy, lần trước hắn muốn lấy con bò này là ta đã nhìn ra rồi.” Lý Thiết nói.
“Ai, bệnh vẫn chưa chuyển biến tốt a.” Cao Lâm Khôn lắc đầu.
Nói xong, ba người nhìn về phía Từ Trường Thọ, Từ Trường Thọ sững người, “Các ngươi nhìn ta làm cái gì?”
“Không phải ngươi bảo ở đầu phố Trường Lăng có một tên coi bói mù biết chữa bệnh về đầu óc à?” Lăng Trung Hải hỏi.
“Đúng là có một người, nhưng không biết có hiệu nghiệm hay không.” Từ Trường Thọ gật gật đầu.
“Lấy ngựa chết làm ngựa sống thôi, cứ như vậy không được a, trước kia trời tối còn biết đường trở về, ngươi xem hiện tại, mỗi ngày đều không thấy người đâu.” Lăng Trung Hải nói.
Lò hỏa táng thành đông chỉ có Tần Hà là có chút năng lực, có phúc tướng.
Hiện tại, lò hỏa táng thành đông mỗi đêm đều an lành, duy trì thêm một thời gian nữa, Lăng Trung Hải cảm thấy mình liền có hy vọng thăng chức.
Lưu đại nhân Binh mã ty đã khen y mấy lần.
Nhiệm vụ hàng ngày của lò hỏa táng rất rõ ràng, không xảy ra chuyện gì cũng chính là lập công a, y nói chuyện cũng có thể mạnh dạn hùng hồn hơn mấy lần.
“Được rồi, ngày mai ta dẫn hắn đi xem thử.” Từ Trường Thọ gật đầu.
...
Trong phòng thiêu thi.
Tâm trạng của Tần Hà rất tốt, vung ra thuật Cách âm.
Thanh lý thi thể cùng ca hát không thiếu.
“Há hà ha ha, há hà ha ha!”
“Tây Hồ cần tươi, khoai từ ngọt a! Ngâm rượu khoai xuân, nhạn sữa lưu a!”
“Có trọn ngàn con cá chép mang tới hầm, không nhào nấu mì tay khó kìm.”
....
(Note: Tần Hà đang hát chế theo bài hát Độ tình, Ost phim Tân bạch nương tử truyền kỳ. Bản chế này có nguyên một bài, hát về đồ ăn, khá phổ biến bên Trung.)
Đại vương bát vươn dài cổ, nhìn Tần Hà với vẻ mặt ngạc nhiên.
Không biết gia lấy được hai bộ thi thể này từ đâu tới mà trông vui vẻ như vậy.
Một bộ trong đó, trong túi toàn là vàng cùng bạc sáng bóng, rất có tiền.
Bộ thi thể còn lại thì khá là kỳ lạ, mặt mũi không rõ, nhìn thế nào cũng không giống người, thân trắng không lông, trông như là ngó sen, cũng không biết chết như thế nào, da tróc thịt bong, đỉnh đầu còn bị chém một đao, nhưng lại không có máu, không giống như vật sống.
“Gia, đây là thứ gì?” Đại vương bát tò mò hỏi, Tần Hà có tâm trạng tốt, nó cũng to gan hơn.
“Đây là thi cương.” Tần Hà cười trả lời.
“Thi cương?” Không ngờ đại vương bát nghe xong lại ngạc nhiên hô lên.
“Ngươi biết thi cương?” Tần Hà sững sờ.
Đại vương bát gật đầu, nói: “Ta từng nghe cha nuôi nhắc đến, nói thi cương là do một loại thi trùng của Tây Vực biến thành, cũng có nói là do thi khí lắng đọng không tiêu tan, qua thời gian lâu năm dần dần sinh ra linh trí, đặc điểm rõ ràng nhất là có thể điều khiển tử vật, sử dụng biện pháp thông thường thì rất khó đối phó được nó, nghe nói thứ này chỉ sợ một thứ, đó chính là Thiên Lôi.”
Tần Hà nghe vậy thì gật đầu, đại vương bát nói khá đúng với những gì hắn đã chứng kiến.
Đối phó thi cương nói không phức tạp thì quả thực đúng là không hề phức tạp, nhưng cũng là đơn giản đến mức cực hạn, có thể xưng là biến thái.
Công kích vật lý cùng công kích thông thường gần như là chẳng có tác dụng gì, cần phải đánh ra đại chiêu nhân lúc nó bị Thiên Lôi khắc chế, bằng không rất khó đánh giết.
Tiếp đó Tần Hà lại hỏi vài câu, nhưng đại vương bát chỉ biết một chút như vậy.
Tần Hà cũng không rối rắm, cẩn thận thanh lý hai bộ thi thể, đặt vào lò, nhóm lửa đốt than, bắt đầu công việc.
Đại vương bát lại bận rộn.
Trong quá trình đốt cháy Tần Hà phát hiện, thi thể của Nhĩ Mã Hồn cũng không hề có dị thường, thuộc về kiểu đốt cháy bình thường.
Nhưng thi cương lại cháy cực chậm.
Nhĩ Mã Hồn đã sắp đốt thành than mà thi cương mới chỉ hơi hơi xém.
Không nghi ngờ gì nữa, đây cũng là một khối xương cứng khó đốt, giống như bộ mị thi lần trước.
“Thiết Trụ, bộ thi cương này ngươi phải tốn công a.”
Tần Hà nhìn về phía đại vương bát, chắc chắn là đêm nay không thể đốt xong bộ thi thể này, ban ngày lại phải cất đi, buổi tối mới có thể đốt tiếp, liên tục như vậy cho đến khi đốt xong mới thôi.
Ở thiêu thi đường có thể đốt liên tục không ngừng, nhưng nơi đó lại có đèn nhiếp phách, phần thưởng bị áp chế quá nhiều, không có lợi.
“Gia, ngài cứ yên tâm, ta sẽ mau chóng đốt nó.” Kết quả, đại vương bát lại không hề cảm thấy gánh nặng chút nào, ngược lại nó lại nói với vẻ nhiệt tình.
Có yêu cầu thì mới không bị vứt bỏ.
Đại vương bát hiểu rất rõ điều này, huống chi hiện giờ bên cạnh gia lại có thêm một con bò.
Tình cảnh không ổn a.
“Không tồi, đốt xong sẽ thưởng cho ngươi, cứ làm việc cho tốt.” Tần Hà hài lòng cười cười.
“Vâng, gia.” Đại vương bát liên tục gật đầu.
“Cọt cọt cọt”
Chỉ là đại vương bát vừa nói xong, bụng nó lại đột nhiên phát ra tiếng.
Tần Hà sửng sốt nhìn về phía đại vương bát.
Đại vương bát sững người, nói: “Gia, hình như là... Cường thú đan khiến ta càng dễ đói bụng hơn, mà vừa rồi ngài mới hát bài hát về đồ ăn nữa.”