Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 152 - Chương 152 - Thiết Khẩu Thần Toán

Chương 152 - Thiết khẩu thần toán
Chương 152 - Thiết khẩu thần toán

Con bê vừa nghe xong lời này, lập tức quay đầu đi.

Đôi mắt trâu nhìn chằm chằm vào lỗ thoát khói đen thui trên nóc nhà, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Tần Hà, có tật giật mình.

Tần Hà lườm nó, nhưng trách nó cũng chẳng ích gì, hơn nữa bây giờ đang là đêm hôm khuya khoắt, không có chỗ nào có bán màn thầu a.

Nghĩ nghĩ một lát, Tần Hà hỏi: “Ừm, này... Ngươi có gặm hạt dưa không, ở đây ta có 200 cân, bao ăn no.”

Đại vương bát: “ '-'”

....

“Đại nhân, từ đầu đến cuối chuyện này đều không thích hợp a.” Bên ngoài thôn Trống Đồng, Quý Thành Lương nói với Thẩm Luyện.

Hiện tại, sương mù ở thôn Trống Đồng đã tan đi, vô số ánh đuốc chập chờn, đó là Phi Ngư Vệ đang thu dọn tàn thi trong đêm.

Trong mắt Thẩm Luyện đang phản chiếu vô số ánh lửa, y chậm rãi nói: “Chắc chắn chúng ta đã quên đi chuyện gì đó rất quan trọng.”

Quý Thành Lương nhíu mày, trong mắt tràn đầy sự khó hiểu.

Ngừng một lát, Thẩm Luyện quay người lại, nói: “Hòa thượng đâu rồi?”

“Pháp trận thi vụ vừa phá, hắn đã lập tức chạy đi.” Quý Thành Lương trả lời.

“Đi bắt hắn ta về đây.” Trầm mặc một lát, Thẩm Luyện nói.

“Lại bắt?”

Quý Thành Lương hơi chần chừ một chút, lại vội vàng tuân lệnh: “Rõ!”

“Phía bắc có tin gì mới không?”

“Tuyết tai phía bắc càng ngày càng nghiêm trọng, liên quân Địch Lỗ cùng Nhung tộc đang tập kết lại, quy mô đợt xuôi nam lần này nhất định sẽ không nhỏ, khả năng lớn là bọn chúng sẽ đặt mục tiêu đến kinh kỳ, đại nhân, vì an nguy của Thánh Thượng, chúng ta có cần tấu thỉnh Thánh Thượng đi tuần du Nam Đô không?”

“Không thể kinh động Thánh giá, nếu không nửa bắc quốc sẽ có khả năng bị thất thủ.” Thẩm Luyện lắc đầu, lại hỏi tiếp: “Cửu biên điều động lương thảo ra sao rồi?”

“Thánh thượng ra bảy đạo ý chỉ, Ngụy công công đang khẩn cấp điều vận từ phía nam, qua vài ngày nữa là sẽ đến Thông Huệ.” Quý Thành Lương trả lời.

“Đã truyền lời cho những thứ dưới nước kia chưa?”

“Đã truyền, kẻ nào dám động đến những lương thảo này, dù có rút cạn Vận Hà, Phi Ngư Vệ ta cũng phải tìm kẻ đó ra chém.”

Thẩm Luyện ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi nói: “Mùa đông này, sẽ có rất nhiều người phải chết a.”

Quý Thành Lương như cảm nhận được điều gì đó, y cũng ngẩng đầu lên, chỉ thấy bầu trời không biết từ lúc nào đã bị mây đen dày đặc phủ kín, từng chấm từng chấm màu trắng đang từ từ rơi xuống, rơi vào mặt, hóa thành lạnh buốt.

“Tuyết... Tuyết rơi?”

...

Ngày mùa đông trời sáng muộn, nhưng ngày hôm nay, trời sáng còn sớm hơn so với ngày mùa hè.

Một đêm gió lạnh rít gào, mặt đất phủ một lớp trắng xóa, khiến mọi nơi sáng hẳn lên, điều này cũng tuyên bố mùa đông năm nay đã đã chính thức đến.

“Đương!”

“Đến giờ, mở cửa phòng!”

Một tiếng chiêng vang, cửa phòng thiêu thi mở ra.

Đám thợ thiêu thi sôi nổi đi ra, nhìn mặt đất phủ đầy tuyết, lập tức người nào người nấy cũng đều reo hò phấn khích.

Bởi vì Tần Hà đã hứa, khi nào tuyết rơi thì sẽ mời cơm.

Chân trước vừa nói xong, chân sau tuyết đã rơi xuống.

Đợi đến khi Tần Hà vặn eo bẻ cổ đi ra khỏi phòng, bên ngoài đã tụ tập một đám thợ thiêu thi xách thùng, vẻ mặt mong đợi nhìn Tần Hà.

“Trước đi tửu lâu Đường Ký đặt trước đồ ăn, mỗi người một vò rượu ba cân thịt, còn lại các ngươi tự xem rồi đặt, cứ ăn uống thoải mái.” Tần Hà vung tay lên, hiện tại, những thứ khác thì hắn không nhiều nhưng bạc thì xem như không thiếu.

Hôm qua hắn lại thu được thêm không ít vàng bạc trên thi thể Nhĩ Mã Hồn.

“Ôi chao tốt quá!”

“Tần ca xa xỉ a!”

“Tửu lâu Đường Ký, tửu lâu Đường Ký!”

“.......”

Đám thợ thiêu thi nghe xong, hết sức vui mừng, lập tức kêu la om sòm, kẻ đi đẩy xe cút kít, kẻ cầm lên gậy gộc, kéo nhau đi ra lò hỏa táng.

Lò hỏa táng tức khắc trở nên trống rỗng, ngay cả thùng đựng tro cốt cũng bị bỏ để một bên không có người giao nộp.

“Tần Hà, ngươi đây cũng quá phung phí rồi, phải tiết kiệm bạc chút a.” Lúc này, Từ Trường Thọ đi tới.

“Tiền tài áp thân, tiêu thì tiêu thôi.” Tần Hà hờ hững.

“Ngươi để dành một chút a, cũng có thể rời đi lò hỏa táng này lập một phần gia nghiệp, ngươi phải tính toán một chút mới được.” Từ Trường Thọ có chút tiếc của, y cũng biết chuyện Dương Bạch Đầu dẫn Tần Hà đi làm chút việc ngoài, chỉ là Tần Hà lại chẳng hề coi trọng tiền tài, tiêu pha còn ghê hơn y.

“Không cần, ngươi xem hôm nay tuyết rơi rồi, trên thế gian này làm gì có nơi nào ấm áp hơn lò hỏa táng chúng ta a.” Tần Hà lại chẳng hề có chút giác ngộ nào.

Từ Trường Thọ lắc đầu, thầm nhủ, cái bệnh về đầu óc này đúng là cần phải chữa trị.

Bằng không dù mệnh có cứng hơn nữa, lại gặp may thì cũng không thể ngăn được phát bệnh động kinh a.

Nghĩ đến quyết định ngày hôm qua, Từ Trường Thọ liền kéo Tần Hà đi ra ngoài, nói: “Ta dẫn ngươi đi gặp một người.”

“Gặp ai?” Tần Hà vẻ mặt kỳ quái.

“Đến nơi ngươi sẽ biết.”

Thế là hai người đi khá xa, tiến vào thành, lại đi đến phố Trường Lăng.

Chỉ thấy ở đầu phố có một cái sạp phủ một tấm vải vàng, trên đó viết một câu đối.

Phê âm dương đoạn ngũ hành, xem nhật nguyệt trong lòng bàn tay.

Xem phong thủy xét lục hợp, nắm giữ càn khôn trong tay áo.

Hoành phi: Thiết khẩu thần toán.

Bên cạnh còn có thêm một mảnh vải ghi: Kiêm trị bệnh về đầu óc, hẳn là bổ sung lúc sau.

Đằng sau sạp có một ông lão mù thân mặc áo gai, hai mắt quấn vải đen, kiểu cách như một phương sĩ.

Tần Hà thấy vậy, lập tức cơ mặt giật giật, quay người liền muốn đi, nhưng lại bị Từ Trường Thọ chết sống giữ chặt lấy, nhấn hắn đến trước sạp xem bói.

“Hai vị, đoán mệnh hay là chữa bệnh?” Lão mù nghiêng tai hỏi.

“Chữa bệnh.” Từ Trường Thọ quả quyết nói: “Vị huynh đệ này của ta có suy nghĩ không giống như mọi người, đại sư ngài xem thử.”

“Nói kỹ một chút.” Khóe miệng lão mù hơi hơi nhếch lên.

Tiếp đó, Từ Trường Thọ bắt đầu thuộc làu làu nêu ra mấy chục hành vi khác thường của Tần Hà.

Cái gì mà thích thi thể, gián đoạn động kinh, không có chuyện gì lại đắc tội lớn với thượng cấp, thích trâu bò, không đi kỹ viện, ăn nhiều quá mức cũng không quan tâm đến sẽ bị no bể bụng, tiêu pha giống như là có thù với tiền tài, không có chuyện gì lại một mình cười ngây ngô...

Chuyện ghê gớm nhất là: Hắn chưa từng đi nhà xí.

Tần Hà nghe đến tự nghi ngờ bản thân, chẳng lẽ là hắn thật sự bị bệnh?

Nhưng hắn không thấy vậy nha, tất cả đều hợp lý mà.

Lão mù khó giấu được nụ cười trên mặt, nói: “Nghe ngươi nói vậy, vị huynh đệ này của ngươi đúng là bệnh không nhẹ nha.”

Bình Luận (0)
Comment