“Ông dựa vào đâu mà bảo ta bị bệnh?” Tần Hà khó chịu.
Lão mù tỏ vẻ khẩn thiết, nói: “Người trẻ tuổi, ngươi cần phải nhìn thẳng vào vấn đề của mình, trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề.”
“Trốn tránh không giải quyết được vấn đề sao?” Tần Hà hơi nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Nhưng nó hữu dụng a.”
“A”
Lão mù chẳng thèm kiềm chế chút nào, trực tiếp cười ra tiếng.
“Ông cười cái gì?” Tần Hà trừng mắt nhìn lão mù.
“Không có gì, chính là đột nhiên nhớ đến một chuyện vui mà thôi.” Lão mù vội vàng điều chỉnh lại vẻ mặt của mình.
“Chuyện vui gì?”
“Hôm nay thê tử của Lữ Tam Lang nhà hàng xóm sinh con.”
“Ngài họ gì?”
“Miễn quý họ Vương, được người ta xưng là Vương Thần Toán.”
“Kính đã lâu, kính đã lâu.” Tần Hà ôm quyền.
“Không dám nhận, không dám nhận.” Lão mù lộ vẻ đắc ý.
“Chúng ta... có thể xem bệnh trước được không?” Từ Trường Thọ nhìn lão mù một cái, lại nhìn sang Tần Hà, nghe hai người nói như rơi vào trong sương mù.
“Ta không bị bệnh.” Tần Hà thẳng thừng phủ nhận.
“Người trẻ tuổi, lấy kinh nghiệm hơn mười năm chữa bệnh, lão phu thấy, người giả bộ như không có bệnh mới thường là người có vấn đề lớn nhất.” Lão mù tỏ vẻ “ta đã sớm xem thấu tất cả”.
“Ông nói ta giả bộ?”
Tần Hà híp híp mắt, “Có vẻ như ông mới là người đang giả bộ a.”
“Nhiều lời vô ích, ngươi đưa tay ra để lão phu chuẩn bệnh thử liền biết nặng nhẹ.” Lão mù nghiêm mặt, nói xong liền bưng chén trà ở bên cạnh lên uống một ngụm.
“Không thừa nhận?”
Tần Hà chậm chạp đứng dậy, đột nhiên tụt quần xuống.
“Phốc”
Lão mù lập tức bị sặc nước trà, nước trà phun ra, nửa lá trà thò ra lỗ mũi.
“Ngươi nhìn đi, ta đã nói ông ta giả bộ mù a, ta vừa thử một cái đã lộ rồi.” Tần Hà kéo quần lên, chỉ vào lão mù nói với Từ Trường Thọ.
Mặt Từ Trường Thọ giật giật, vỗ vai Tần Hà một cái, thở dài, nói với vẻ chân thành: “Huynh đệ, nghe ca khuyên một câu, sớm lập gia đình, sớm sinh một đứa con đi, ca còn có chút việc, đi trước.”
Nói xong lập tức quay người rời đi.
“Không ăn tiệc à?” Tần Hà hỏi.
“Không ăn.”
Từ Trường Thọ khoát khoát tay, cũng không quay đầu lại.
Tần Hà không nói gì nữa, quay đầu nhìn về phía lão mù, trừng mắt với ông ta: “Tên giả mù!”
“Ta đâu có nói ta mù, mắt của ta chỉ là không tốt mà thôi.” Lão mù nói to.
“Cắt.”
Tần Hà làm một cái mặt quỷ với ông ta rồi quay người rời đi.
Lão mù lập tức lộ ra vẻ nuối tiếc.
Ngừng lại một chút, ông ta hơi ngớ người ra, nói thầm: “Tê... Người này, sao lại trông giống như có tướng chết yểu a?”
“Không đúng, một mạng hai vận ba phong thủy, sáu danh bảy tướng tám kính thần, hẳn là trong số mệnh người này có biến, ngầm có huyền cơ.” Đôi bảng hiệu của lão mù lập tức sáng lên như mắt chó, ngứa tay khó nhịn.
Do dự một lát, ông ra đưa tay bấm bấm, sắc mặt hơi đổi: “Người này, rõ ràng đã không còn trên nhân thế a.”
“Có phải ông đang tính ta không?”
Đúng lúc này, ở bên cạnh lão mù có một cái đầu ló ra.
Lão mù trông thấy, bị hù giật mình làm đổ luôn chén trà.
Chính là người vừa rồi lại quay trở lại.
“Đâu có.” Lão mù lập tức phủ nhận.
“Vậy ngươi đang tính cái gì?” Tần Hà tỏ vẻ nghi ngờ.
“Ta đang tính xem khi nào tuyết ngừng rơi.” Lão mù giơ tay chỉ lên trời.
“Ầu” Tần Hà gật gật đầu, lại quay người rời đi, đi được một đoạn, hắn ngoảnh đầu lại nói: “Tốt nhất là ông đừng có tính ta, tính ta sẽ gặp xui xẻo đấy.”
Lão mù chột dạ thở phào một hơi, xác định Tần Hà sẽ lại không quay lại lần nữa, ông ta dựng lại chén trà lên, lấy từ trong ngực áo ra ba đồng xu quẻ cùng với một cái bát.
“Đương đương đương”
Ba đồng xu quẻ rơi vào bát.
Một lần.
Hai lần.
Ba lần.
Sắc mặt lão mù hoàn toàn biến đổi, cả kinh nói: “Quẻ tượng của người này mơ hồ, đã bị che đậy Thiên Cơ, khó lường, khó lường a.”
Nói xong, trên mặt ông ta lại lộ ra vẻ do dự, qua một lúc lâu, vẻ do dự dần dần biến thành kiên định, lúc này trên mặt ông ta thậm chí còn nhiễm lên vẻ kích động cùng hưng phấn.
“Nghĩ lại, thiết khẩu thần toán ta, phê âm dương đoạn ngũ hành, xem phong thủy xét lục lập, tính trời tính đất tính người, ngay cả Cửu Ngũ Chí Tôn, khí vận Vương triều cũng có thể tính toán, che đậy Thiên Cơ? Ta ngược lại muốn xem xem, rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào!”
Nói xong, ông ta lại lấy từ trong ngực gia một cái mai rùa cùng với một thanh mỡ bò, trong mắt lộ vẻ đau lòng.
Tay dâng ba nén hương, miệng niệm Thiên Địa Huyền Hoàng, lại đốt cháy mai rùa.
Một vết nứt xuất hiện trên mai rùa, kéo dài thẳng tắp, không có chút nào cong quẹo, rất có thế như khai thiên lập địa.
“Không tốt!”
Lão mù thấy vậy thì cực kỳ hoảng sợ, ngẩng đầu lên nhìn trời, chỉ thấy một đạo Thiên Lôi nhanh chóng phóng đại ở trước mắt ông ta.
“Ầm ầm!”
Trong nháy mắt, điện mang bao phủ cả đầu phố, toàn bộ sạp xem bói đều bị đánh đến bể nát.
Mai rùa bay lên không trung, từng tấc đều hóa thành tro bụi.
....
Nơi xa, Tần Hà tay cầm một xâu kẹo hồ lô, nghe thấy tiếng liền nhìn về phía đầu phố, yên lặng lắc đầu: “Đã bảo ngươi đừng có tính, đừng tính, hiện tại dính chưởng a, đáng đời.”
Hai ba miếng ăn hết xâukẹo hồ lô, Tần Hà chép chép miệng, quay đầu nói với người bán kẹo hồ lô: “Lão bản, kẹo hồ lô này của ngươi không đúng vị a.”
“Khách quan, củ cải tăng giá.”
“Hả?!”