Đi dạo ăn uống một hồi, Tần Hà lại đi mua hai túi màn thầu trắng lớn, ung dung nhàn nhã ra khỏi thành.
Tối hôm qua đại vương bát đói bụng, Tần Hà thức đêm làm màn thầu, làm tất cả bốn lồng, hắn cùng đại vương bát ăn một lồng, con bê ăn ba lồng.
Kết quả chính là, tối hôm qua không chỉ không đốt được thi cương, thi thể Nhĩ Mã Hồn cũng chưa thể đốt xong, chỉ có thể lại cất chúng đi vào túi vải vàng để đêm nay lại đốt tiếp.
Trên trời rơi xuống từng trận tuyết nhỏ ngắt quãng, người trên bến tàu vẫn ồn ào tấp nập.
Đám lái buôn mua bán hàng hóa, cực kỳ náo nhiệt.
Đám lực phu thân ăn mặc mỏng manh, miệng thở ra hơi trắng, đạp trên cầu gỗ nảy lên xuống, vác hàng hóa cong cả eo nhưng vẫn bước đi như bay, tựa như đang dẫm trên đất bằng.
Đám tiểu cai đầu Tào bang vung vẩy roi da, thi thoảng đánh lên thân lực phu đi chậm một roi.
Ăn mày lưu dân quỳ một hàng dài ở bên đường, kéo theo gia đình dìu dắt nhau xin một miếng ăn hoặc bán một chút sức lực.
Thiên tai càng ngày càng nghiêm trọng cuối cùng cũng khiến dân chúng kinh thành cảm nhận được áp lực.
Hơn nửa vùng phía bắc đã nửa năm chưa rơi một giọt mưa, mà giọt mưa đầu tiên rơi xuống, lại hóa thành tuyết.
Thỉnh thoảng lại có một chiếc xe thồ chất đầy thi thể đi ngang qua, thời gian vận chuyển thi thể rõ ràng cũng đã bị kéo dài hơn rất nhiều.
Thịnh thế cùng tận thế xen lẫn với nhau ở bên Vận Hà, hoảng hoảng hốt hốt, đây cùng là cảnh tượng quen thuộc trên bến tàu Vận Hà.
Tần Hà lắc đầu thở dài, lầu son rượu thịt thối rữa, trên đường có xương chết cóng, Trung Sơn Vương Phủ không đếm hết có bao nhiêu kho lúa, đếm không hết có bao nhiêu lương thực đang dần dần bị mốc meo.
Mà Trung Sơn Vương chẳng qua cũng chỉ là một kẻ không hề nổi bật trong số đông đảo Vương gia béo mập của Vương triều Đại Lê.
Thật ra Đại Lê không hề thiếu lương thực như trong tưởng tượng.
Trăm ngàn mẫu ruộng tốt, một ngày nhiều lắm cũng chỉ chừng một hộc.
Vạn gian nhà lớn, đêm nằm cũng không quá năm thước.
Sự tham lam trong lòng con người lại như vực sâu vạn trượng, vĩnh viễn không bao giờ có thể lấp đầy, nhiều vô số kể kẻ quyền quý, tham quan ô lại bóc lột bách tính đến tận xương tủy, thề phải ép cạn hết chút xương máu cuối cùng của họ.
Triều Đại Lê giống như là một người khổng lồ mọc đầy khối u, nó không thiếu dinh dưỡng, chỉ có điều dinh dưỡng đều bị những khối u đó hấp thu, những khối u to như cái đấu, thân thể lại gầy gò khô quắt, đã lung lay sắp đổ.
“Đương”
Một tiếng chiêng vang.
Phía trước có sai dịch gõ chiêng dẹp đường, một đội nhân mã cuồn cuộn đi tới.
Bốn tấm bảng giơ cao, tấm thứ nhất trật tự, tấm thứ hai tránh đi, tấm thứ ba Tri Phủ Hà Gian, tấm thứ tư dòng dõi Lương thị.
Đằng sau tấm bảng là tám con ngựa cao to kéo một cỗ xe kiệu lớn tám nâng, xe ngựa đi theo kéo dài mấy dặm, thương nhân bách tính trông thấy, nhao nhao né tránh.
Không ít người nhỏ giọng bàn luận.
“Nhà Lương Thế Kiệt có lão thái gia cùng mười mấy mạng người mới vừa chết, hiện giờ chưa qua mấy ngày đã ngồi xe kiệu tám nâng, đại bất hiếu a.”
“Đừng có nói lung tung, đó là Hoàng Thượng hạ chỉ đoạt tình, Lương Thế Kiệt
“Người ta có chống lưng trong triều, bằng không mấy năm nay có thể một bước lên mây, trở lại công tác nhanh như vậy?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“.....”
Tần Hà xem xét, đây không phải là Lương Thế Kiệt sao, chống lưng rất lớn a.
Từ xưa đến nay Đông Thổ lấy trung hiếu trị quốc, cha mẹ qua đời cần hồi hương thủ hiếu đạo ba năm.
Đối với cổ nhân tuổi thọ không dài mà nói, ba năm không hề ngắn, quan trọng nhất là, vị trí công tác đang làm sẽ bị người khác thay thế, sau ba năm nếu muốn phục chức sẽ lại phải xếp hàng.
Chuyện này một khi vừa đợi có thể sẽ không chỉ là ba năm, đâu đâu cũng có kẻ lăm le cắt đứt con đường làm quan này.
Cho nên đối với quan viên mà nói, việc giữ đạo hiếu cũng là một khảo nghiệm lớn.
Khảo nghiệm các mối quan hệ trong quan trường, khảo nghiệm bối cảnh cùng thế lực.
Trung hiếu, trung hiếu, từ xưa đến nay, bù đắp được “hiếu” cũng chỉ có “trung”.
Nói thẳng ra, chính là cần phải được Hoàng Đế hạ chỉ, thao thao một hồi, chỗ này chỗ kia không thể thiếu ngươi a, thời gian ba năm quá dài a, ngươi mau mau quay lại làm việc a, ngươi không quay lại Triều Đại Lê có thể sẽ bị sụp đổ a.
Có đạo thánh chỉ này, quan viên lại chạy đến trước mộ cha mẹ khóc lóc một hồi, cha ơi mẹ ơi, xin lỗi a, nhi tử bất hiếu, Hoàng Đế muốn đoạt đi lòng (tình) muốn giữ đạo hiếu của ta với cha mẹ a, ta phải đi làm việc, không thể tiếp tục ở cùng cha mẹ a.
Ài, đây chính là “Đoạt tình”.
Nói khó nghe chút thì chính là một tấm màn che.
Quan viên có thế lực, có bối cảnh mới được đến Thánh Chỉ, xử lý tang sự xong xuôi liền phải quay lại vị trí.
Quan viên không có thế lực, không có bối cảnh cũng chỉ có thể chờ đợi qua ba năm, nếu là có người từ bên trong cản trở thì sẽ có thể xong luôn.
Tần Hà không có tâm tư đi quan tâm bối cảnh của Lương Thế Kiệt, hắn chỉ quan tâm đến hứa hẹn của Lương gia với hắn.
Nhìn kỹ một chút, hắn lại không nhìn thấy quản gia Lai Phúc trong đội ngũ phía trước.
Tầm mắt hắn nhìn theo đội ngũ kéo dài về phía sau, cuối cùng cũng thấy được Lai Phúc ở tít đằng sau, ông ta đang quỳ trên mặt đất nước mắt giàn giụa, dập dầu tiễn biệt, dáng vẻ trông cực kỳ thê lương.
Tần Hà đi đến một nơi không người, đeo lên mặt nạ, đội đấu lạp, đi đến trước mặt Lai Phúc.
Lai Phúc nhìn thấy một đôi chân, lại ngẩng đầu nhìn thấy Tần Hà, lắp bắp hỏi dò: “Đại... Đại tiên?”
“Ngươi đây là bị đuổi ra khỏi cửa?” Tần Hà hỏi.
Lai Phúc lau nước mắt, khổ sở trả lời: “Già rồi không làm được gì nữa, không thể phục vụ được lão gia.”
“Vậy miếu của ta thì sao?” Lòng chờ mong của Tần Hà lập tức hạ xuống một mảng lớn.
“Xin lỗi Đại Tiên, chuyện lập miếu...” Lai Phúc trực tiếp dập đầu một cái, sau đó liền nói đại khái về chuyện xây miếu qua một lần, mặc dù ông ta đề cập đến chuyện của Lương Thế Kiệt một cách rất hàm súc, nhưng Tần Hà vẫn có thể đoán được.
Tổng kết lại một câu chính là: Lương Thế Kiệt nuốt lời, khẳng định chắc chắn bản thân chưa từng nói rằng sẽ chia nửa gia tài, cũng không chịu bỏ tiền xây miếu, còn chỉ trích Lai Phúc ăn cây táo rào cây sung, cấu kết cùng người ngoài chiếm đoạt gia tài, trực tiếp đuổi ông ta ra khỏi cửa.
Lai Phúc chỉ có thể tự bỏ tiền túi để tu sửa một ngôi miếu hoang tàn nằm ở góc xa nhất phía bắc bến tàu để lập miếu.
Tin tức tốt là có miếu, tin tức xấu là cái miếu này là một ngôi miếu hoang tu sửa lại.
Tiếp đó Lai Phúc liền dẫn Tần Hà đi đến miếu hoang.
Dù Tần Hà đã có chuẩn bị tâm lý trước, nhưng vừa trông thấy miếu hắn vẫn bị giật mình sửng sốt.
Đơn sơ đến không thể đơn sơ hơn.
Bảng hiệu chính là một tấm ván gỗ, trên đó viết năm chữ “Miếu Thanh Ngưu Tiên Nhân”.
Tượng Thần ban đầu ở trong nội đường đã bị dỡ bỏ, nhưng cũng không dựng lại tượng khác mà treo lên bức tranh Tần Hà cưỡi trâu để thay thế.
Bàn thờ, bồ đoàn cũng đều là đồ cũ, vách tường thủng lỗ chỗ mới vừa được trát lại bằng bùn.
Đường đi cũng toàn là dấu vết mới nhổ cỏ dại cùng cây bụi, xà nhà thì trông như có thể bị sụp xuống bất cứ lúc nào, mái nhà thì có thủng một lỗ lớn, bên dưới căng một tấm vải dầu miễn cưỡng che đi lỗ thủng, bông tuyết từ phía trên bay xuống, phủ trắng một góc bàn thờ.
Mặt Tần Hà giật giật, chẳng lẽ đây chính là nơi hắn thu lấy công đức sau này sao?
Vì sao trông có vẻ khốn khổ như vậy?
Ngôi miếu này nguyên bản có thể là miếu thờ Thổ Địa hoặc miếu nhỏ thờ Thủy Thần nào đó trong Vận Hà, ngoài chính đường thì bên cạnh còn có hai gian, một gian đã sụp, một gian khác đã mất mái che, cũng là dùng một tấm vải dầu che ở trên, bên trong có đặt một cái giường, còn có vài cái nồi chén gáo bồn cùng một đống tàn lửa.
“Ngươi ở đây?” Tần Hà giật mình sửng sốt.
“Lúc trước ra ngoài tìm người giải quyết việc đã tiêu xài rất nhiều, hiện tại trong túi ngượng ngùng, còn xin đại tiên thứ tội.” Lai Phúc lộ vẻ áy náy cùng thấp thỏm.
“Trời tạo nghiệt còn có thể tha thứ, tự tạo nghiệt thì không thể sống a.” Tần Hà lắc đầu không còn gì để nói.
Sau khi Hoàng bì tử thảo phong, phúc vận của Lương gia đã giống như mặt trời sắp lặn, nếu quản gia Lai Phúc còn ở thì còn có thể chống thêm hai ba năm nữa, vận khí tốt còn có thể giữ lại mạng, nhưng Lương Thế Kiệt lại đuổi Lai Phúc đi, ngay cả tiền ông ta sử dụng để tìm người giải quyết chuyện nhà cũng không hề thanh toán.
Dù là như vậy, Lai Phúc biết Lương Thế Kiệt trở lại phục chức còn đi bến tàu lệ rơi tiễn biệt.
Lương Thế Kiệt phạm sai lầm, lại tiếp tục sai lầm.
Lương gia hiện tại đã là Thần tiên cũng khó cứu được.
“Thời gian tới ngươi định ở đây sao?” Tần Hà hỏi.
“Cả đời ta đều sống ở Lương gia, rời khỏi Lương gia ta cũng không có chỗ đặt chân, hiện tại chỉ có thể ở nơi này.” Lai Phúc trả lời.
“Được rồi, vậy ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi.” Tần Hà gật gật đầu, sau đó để lại cho ông ta một túi màn thầu trắng rồi rời đi.
Về phần tình cảnh của Lai Phúc, Tần Hà cũng không hề lo lắng, hắn đã dùng thuật vọng khí quan sát rõ ràng, không còn Lương gia đè nặng, ông ta có thể trải qua cuộc sống tốt hơn, tương lai còn sẽ có dòng dõi.
Đây là phước báo từ kiếp trước, kiếp này chưa thụ hưởng hết.
Sau khi rời đi, Tần Hà đi tửu lâu Đường Ký thanh toán tiền rồi trực tiếp quay về lò hỏa táng.
Đám người còn đang đợi Tần Hà về khai tiệc a.
Tuyết rơi càng lúc càng dày, khung cảnh cũng trở nên xơ xác tiêu điều, nhưng lò hỏa táng thành đông lại vô cùng náo nhiệt.
Có rượu, có thịt, cười cười nói nói, lò than ấm áp.
Giống như là thế ngoại đào nguyên.
Từ Trường Thọ không tham gia, nhưng ba người Lăng Trung Hải cũng không muốn bỏ qua bữa này, bọn họ ngồi riêng một bàn, nhưng trên mặt mấy người lại xuất hiện vẻ u sầu.
“Sao vậy?” Tần Hà nhấp một ngụm rượu, khó hiểu hỏi.
“Cửu biên căng thẳng, Hoàng Thượng vừa hạ chỉ ngừng phát bổng lộc quan viên.” Lăng Trung Hải trả lời.
“Ngừng phát bổng lộc quan viên thì liên quan gì đến các ngươi?” Tần Hà hỏi lại.
“Thượng cấp ngừng bổng lộc, chúng ta cũng phải ngừng theo.” Lý Thiết giải thích, sau đó y lắc đầu: “Vật giá tăng cao, nuôi sống gia đình thành cả vấn đề a.”
Tần Hà nhất thời không biết nói gì, ngay cả ăn quan lương cũng trở nên chênh vênh, Triều Đại Lê thực sự lâm nguy.
“Bán tháo một ít than đá a, cũng không thể để già trẻ trong nhà phải uống gió tây bắc được.” Trầm mặc trong phút chốc, Lăng Trung Hải lau miệng, đột nhiên nói.
“Chỉ có thể như vậy, cũng không cần chào hỏi mấy lò hỏa táng kia, chắc chắn bọn họ cũng làm vậy.” Cao Lâm Khôn nói.
Dứt câu, ba người đồng thời nhìn về phía Tần Hà, Tần Hà sững sờ: “Các ngươi nhìn ta làm gì?”
“Ngươi phải nhập bọn.” Lý Thiết cười nói.