Một bữa rượu, Tần Hà không hiểu thấu đã trở thành đồng phạm.
Cái thói đời chết tiệt ngày, ngay cả không gian sống cho người tốt cũng không có a.
Lai Phúc cũng coi là người tốt đi?
Nhưng kết quả lại bị đuổi ra khỏi cửa, cơ khổ không nơi nương tựa.
Bản thân hắn cũng coi là người tốt a?
Kết quả hay rồi, bị buộc thông đồng làm bậy, một đời trong sạch đã bị hủy hoại trong phút chốc.
Ngươi nói chuyện này tìm ai để nói rõ lý lẽ đây.
Gì?
Tần Hà không được tính là người tốt?
Ân... Vậy thì không tính a, các vị lão gia quan khán lớn hơn trời, ngài nói cái gì chính là cái đó.
Chia của hay không Tần Hà không quan tâm, vấn đề là bớt xén than đá thì nhiên liệu liền không đủ nha.
Như vậy đốt thi cương như thế nào đây? Làm sao lấy được phần thưởng đây?
Mua than đá cũng có thể coi là một biện pháp, chỉ là hơi có chút rêu rao, thợ thiêu thi tự mua than đá về đốt thi thể, cho dù đã che đậy Thiên Cơ cũng vẫn rất là chói mắt.
Chuyện trước giờ chưa từng có.
Nhưng mà Tần Hà cũng không lo lắng lắm, thế nào cũng sẽ có cách thôi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đến khi nào không có than đá dùng rồi hãy tính sau.
Bữa rượu uống từ trưa đến tận chiều, mọi người ai nấy đều vui vẻ.
Con bê là vui vẻ nhất, nó chạy khắp nơi cướp ăn cướp uống, mà nó lại còn rất khỏe, cả đám thợ thiêu thi phải tốn bao nhiêu công sức mới đuổi được nó đi.
Lấy cỏ cho nó nó cũng chẳng thèm ăn, thế nào cũng muốn ăn tiệc, mà còn nhất định phải chiếm một chỗ.
Cuối cùng, Lưu Tam Cân vỗ bàn, dụ dỗ con bê uống hết bảy vò rượu vàng nó mới chịu yên tĩnh lại, khiến cho Lão Lương Đầu ham rượu đau lòng đến run rẩy.
Ăn xong nghỉ ngơi mấy canh giờ, màn đêm buông xuống, thi thể cũng được vận chuyển tới.
Số lượng khá nhiều, đa phần là ăn mày lưu dân chết đói chết rét, ngoài ra còn có vài bộ khác như là thi thể mất da mặt.
Tần Hà chọn hai bộ, sau khi thanh lý thi thể thì giao cho đại vương bát, cộng thêm thi thể của Nhĩ Mã Hồn là ba bộ đốt cùng nhau, tiếp đó liền hắn nằm gác chân chờ phần thưởng.
Hôm qua thi thể Nhĩ Mã Hồn đã gần đốt xong, hôm nay mới thiêu chừng nửa canh giờ là đã đốt thành than.
Rối bóng biểu diễn, Tần Hà thấy được cuộc đời của Nhĩ Mã Hồn.
Không giống An Ba Cốc sinh ra trong một bộ lạc hiển quý, Nhĩ Mã Hồn có xuất thân thấp kém hơn rất nhiều.
Y xuất thân từ một gia đình ưng nô, là con của nô lệ.
Cái gọi là ưng nô, trên thực tế chính là một bộ lạc nhỏ nghèo túng, thông thạo thuần hóa chim ưng, mấy đời trước của bộ lạc đánh thua trận nên cả bộ lạc đều trở thành nô lệ.
Đương nhiên, kiểu nô lệ này khác biệt với kiểu nô lệ bị nhốt trong lồng, người vẫn sinh hoạt ở chỗ cũ, nên làm cái gì thì cứ làm cái đó, nhưng có một điều, đó chính là phải định kỳ giao đủ số lượng chim ưng thuần hóa, thiếu một con thì phải lấy đầu người để bù.
Dưới sự áp bức, quanh năm cả bộ lạc đều phải vật lộn với cái ăn cái mặc, cuộc sống cực kỳ gian khổ.
Nhĩ Mã Hồn chính là xuất thân từ cái bộ lạc nghèo khổ này.
Nhưng Nhĩ Mã Hồn có tư chất thông minh, lại hiếu học, từ nhỏ đã lộ ra thiên phú thuần ưng, thuần dưỡng được chim ưng hung mãnh gan dạ, hiểu tiếng người, rất được tộc lão trong bộ lạc ưa thích.
Từ khi Nhĩ Mã Hồn còn vị thành niên, địa vị của y trong bộ lạc đã không thấp, y thường xuyên dẫn tộc nhân ra ngoài săn thú bắt cá, mỗi lần đi đều có thu hoạch không tồi, năng lực quân sự cũng được rèn đúc sơ bộ.
Sau khi vất vả có cái ăn cái mặc, Nhĩ Mã Hồn có nhiều tài nguyên hơn để thuần ưng, khứu giác nhạy bén giúp y nhận thức được bộ lạc chủ nô suy bại. Thế là y bắt đầu tích góp tiền vốn, thuần dưỡng nhiều chim ưng hơn, những con chim ưng trông đẹp mà không thể dùng được thì đều đem dâng lễ, con nào tốt từ giữ lại.
Cơ hội luôn dành cho người có chuẩn bị, không đến mấy năm, bộ tộc Địch Lỗ càng ngày càng cường đại, mạnh mẽ ngang hàng với bộ lạc chủ nô của ưng nô.
Nhĩ Mã Hồn thấy cơ hội để bộ lạc ưng nô trở mình đã tới, lập tức dẫn dắt toàn bộ lạc đầu phục vào đại quân Địch Lỗ, còn dẫn theo mấy chục con chim ưng hiểu tiếng người đã được huấn luyện kỹ càng.
Mấy chục con chim ưng giương mắt tứ phía, tấn công đám chim ưng yếu kém của bộ lạc chủ nô, con chết con tàn, toàn bộ bầu trời đã trở thành thiên hạ của Địch Lỗ.
Tướng lĩnh Địch Lỗ hết sức vui mừng, lập tức mang Nhĩ Mã Hồn đi theo, nhận làm con nuôi.
Sau một trận chiến, bộ lạc chủ nô đã không còn tồn tại, bộ lạc ưng nô vui sướng xoay người, không chỉ nhận được bãi chăn nuôi lớn hơn, còn được thưởng một đám nô lệ cùng số lượng lớn vật tư.
Sau đó, Nhĩ Mã Hồn liền dẫn theo một phần tộc nhân đi theo đại quân Địch Lỗ đánh đông dẹp bắc.
Xuất thân thấp kém lại trải qua rèn dũa, tính cách y rất kiên định, mọi việc đều tính trước làm sau, giống như con chim ưng y thuần dưỡng ra, ánh mắt sắc bén, vừa phát hiện ra sơ hở là sẽ lập tức tấn công, thường thường có thể một kích đã lập công.
Mười mấy năm chinh chiến, y chưa từng bại trận, lập được nhiều chiến công, từ một ngưu lục tá lĩnh nhỏ bé, y không ngừng lên chức, cuối cùng cầm trong tay hơn vạn binh, hùng trấn một phương.
Cho đến khi y bị Địch Vương tự mình chỉ đích danh, lệnh cho y xuôi nam thay thế An Ba Cốc làm tiền đồn cho đả thảo cốc.
Phải nói rằng, Nhĩ Mã Hồn là thiên kiêu chi tử, lòng có mưu lược, lại nắm bắt được chiến cơ, kế sách vây giết Thẩm Luyện gần như là không có chút sơ hở nào, lại thêm bùa phá chướng, hoàn toàn có thể nói là đứng ở thế bất bại.
Nhưng mà y lại gặp phải kẻ biến thái có thể xưng là không giảng đạo lý nhất lịch sử Đông Thổ.
Cây kích gãy ở cái thôn Trống Đồng nho nhỏ, rơi xuống như sao chổi.
Về phần thị phi thiện ác của Nhĩ Mã Hồn, bỏ qua không đề cập đến.
Một tướng công thành vạn xương khô, nghĩa không thể nắm tài, hiền từ không nắm được binh, từ xưa tới nay, ai đúng ai sai, ai có thể nói rõ được.
Đèn chiếu thu hồn, thẩm phán cân nặng, người khoác áo choàng đen mở miệng vàng: “Truyền tướng quân bách chiến khải hoàn ca, hùng ưng giương cánh quỷ thần lạnh, nếu hỏi nơi cây kích gãy rơi xuống, Địch Vương vung đao chỉ hướng nam.”
Phần thưởng: Linh âm thuật.
Linh âm thuật: Pháp thuật nhỏ đến từ chúng Thần Thâm Uyên, học tập thuật này, ngài có thể nghe được lời cầu nguyện của tín đồ, hiểu được niềm vui cùng nỗi sầu của chúng sinh, biết được phúc họa bá tính.
Ghi chú: Người thành tâm thì linh.
Tần Hà xem xét, khá lắm.
Phần thưởng này đến cũng quá đúng lúc, ban ngày hắn còn đang suy nghĩ về chuyện này.
Vừa buồn ngủ liền gặp được chiếu manh.
Quyết đoán học tập, Tần Hà mơ hồ nhận thấy mình cảm ứng được hai nơi.
Một nơi là Miếu Nhàn Vân, một nơi ở phía bắc bến tàu.
Nhưng qua một thời gian rất lâu cũng không thấy có người cầu nguyện.
Cơ mà hiện tại đang là ban đêm, có thể hiểu được, ai không có việc gì đêm hôm khuya khoắt lại tới miếu chứ.
Hai bộ thi thể còn lại vẫn đang đốt tiếp, lửa cháy bừng bừng, hơn một canh giờ sau hai bộ cũng lần lượt hóa thành than.
Cả hai đều cho trái cây sức mạnh.
Tần Hà trực tiếp đưa cho đại vương bát cùng con bê.
Đại vương bát lúc trước đã từng được ăn nên mặc dù cũng rất kích động nhưng nó vẫn có thể kìm nén, còn con bê thì hai mắt lập tức sáng lên như đèn lồng, hưng phấn đến vừa nhảy vừa kêu, suýt nữa húc đổ lò đốt xác, bị Tần Hà la vài câu mới chịu an tĩnh lại.
...
Tiếp đó vài ngày, tuyết càng rơi dày hơn, Tần Hà liền làm ổ ở trong phòng thiêu thi, mỗi ngày nhâm nhi chút rượu, ăn đồ nhắm, thi thoảng ra ngoài cũng chỉ là đi mua đồ.
Sáng sớm hôm nay, Tần Hà đang mua thịt cùng rau chuẩn bị trở về nấu lẩu.
Từ phía đằng trước có một đội binh mã đi tới, thân mặc áo giáp, tay cầm binh khí, khôi giáp sáng loáng, trên ngựa còn có mấy tên thái giám mặt trắng không râu, đoàn người khí thế đùng đùng xông thẳng vào Tam Giang Bang trên bến tàu, khiến người qua đường sợ hãi nhao nhao né tránh.
“Những người này là ai, Phi Ngư Vệ sao?” Có thương gia bên ngoài tò mò nhìn quanh.
“Đây là Ngự Lâm Quân trong cung, không thấy có thái giám à.” Một vị lão nhân trong kinh thành trả lời một câu.
“Sao người trong cung lại tới bến tàu?”
“Chưa nghe nói à, ngày mai Phụng Thánh Phu Nhân xuất cung đi đến Quảng Duyên Tự cầu phúc cho Đại Lê, trên thuyền nhất định là hoa tươi cùng cống phẩm được vận chuyển gấp từ phía nam tới, Phụng Thánh Phu Nhân thích hoa nhất a.”
“Trời mùa đông giá rét như vậy còn dâng hoa đến kinh thành?”
“Ngươi chả biết gì cả, từ nơi khác đến chứ gì, Phụng Thánh Phu Nhân ăn mặc chi tiêu, bất kể là trời nam hay đất bắc, lớn như nam mộc tơ vàng Vân Nam, vải vùng Lĩnh Nam, gan ngỗng Thục Xuyên, cải ngồng Hồ Quảng, trân châu Quỳnh Châu, đều có người chuyên điều vận, một đường thông suốt đi lên phía bắc không gặp trở ngại, đây chỉ là tràng cảnh nhỏ.”
“Này này này... Không phải quan viên đều ngừng bổng lộc à, còn có thể làm như vậy?”
“Đừng có nói lung tung a, cẩn thận họa từ miệng mà ra.”
“.....”
Quần chúng vây xem chờ đợi, một lát sau, quả nhiên đã thấy một chiếc rương gỗ đóng kín mít được chuyển ra bến tàu, phía dưới rương gỗ bao một tấm sắt, bên dưới tấm sắt lùi lửa nhỏ.
Ra khỏi bến tàu liền phóng ngựa kéo về phía nội thành, tới lui vội vã, khiến cho bến tàu lại náo loạn một hồi.
Tần Hà sờ sờ mũi, đưa mắt nhìn theo đoàn người đi xa, hừ một câu: “Xuất cung nha.”