Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 156 - Chương 156 - Khách Thị Xuất Cung

Chương 156 - Khách Thị xuất cung
Chương 156 - Khách Thị xuất cung

Hôm sau, con đường từ Hoàng Cung đi đến Quảng Duyên Tự đã được quét sạch toàn bộ tuyết đọng trong đêm, trải lên hoàng trù, mặt đường sạch sẽ, cách năm bước có một thị vệ mặc áo giáp đứng canh, cách mười bước có một trạm canh gác.

Trong đêm Binh mã ti ngũ thành cũng thanh lý sạch sẽ đám ăn mày lưu dân lẫn vào thành, có một người bắt một người, toàn bộ đều nhốt vào đại lao.

Dường như tính chuẩn hôm nay là một ngày tốt lành, tuyết ngừng rơi, bầu trời quang đãng.

Ngay khi ánh mặt trời chiếu đến cửa cung, cửa cung từ từ mở ra.

Đi ra đầu tiên là một đội duệ sĩ, thân mặc áo giáp, tay cầm binh khí đi trước mở đường.

Phía sau là nghi trượng như rừng, lọng lớn như nấm, cờ xí như liễu, kéo dài chừng nửa dặm, phượng liễn mới chầm chậm rời cung.

Phượng liễn châu quang bảo khí, mành che bánh xe đỏ thẫm, đai buộc, rèm cửa đều thêu hình vân phượng, đỉnh liễn có một con kim phượng, hai vách khắc họa tiết rùa cùng cánh kim phượng, trông cực kỳ xa hoa lộng lẫy.

Sáu con tuấn mã thuần một màu trắng như tinh linh núi tuyết kéo xe, động tác gần như chỉnh tề như một, không nhanh không chậm.

Ngồi trên phượng liễn là một người phụ nhân môi đỏ như máu, da thịt trắng nõn nà như là thiếu nữ đang độ tuổi xuân, dáng vẻ yêu kiều, lông mày lá liễu, mị nhãn như tơ, nếu bỏ qua khăn choàng mũ phượng trên người bà ta, vừa nhìn qua còn tưởng đó là hoa khôi viện quán nhà ai ấy chứ.

Người này chính là nhũ mẫu của đương kim Thánh Thượng.

Khách Thị, tuổi đã quá năm mươi, người lại trông tựa như thiếu nữ.

Bà ta ân vinh chính sủng, tuy không mang danh Hoàng Thái Hậu, nhưng ngự tứ loan giá này lại không khác gì xa giá Hoàng Thái Hậu, được xưng “Phụng Thánh Cửu Thiên Tuế Phu Nhân”.

Xa liễn rộng rãi, bốn phía đều có lò than, Khách Thị che trán chợp mắt, bốn cung nữ thiếp thân chăm sóc.

Hai bên xa liễn còn có bốn người, đều là mặt trắng không râu.

Ba người trong đó là thái giám, nhìn qua trông có vẻ già lọm khọm, nhưng nếu mở ra thiên nhãn liền có thể phát hiện, ba người này đều có kim quang hộ thể, tinh khí như rồng, mỗi bước đi đều không phát ra tiếng động, hiển nhiên là cao thủ trong cung tu luyện đã có sở thành.

Người thứ tư thì lại là một nam tử phong thần như ngọc, da thịt trắng nõn, mày kiếm nhập tấn, một thân áo trắng, trông rất phong lưu phóng khoáng, chỉ kém hơn một chút so với các vị quan khán lão gia mà thôi.

Nam tử mỉm cười, nhìn mặt người khắp nơi, trong mắt lóe ra ánh sáng.

Xe giá chầm chậm tiến vào thành.

Bách tính nhao nhao quỳ xuống đất né tránh, rất nhiều quan viên nghe tin mà đến ô ương ô ương quỳ xuống đất bái, hô to “Nghĩa mẫu tốt lành”, “Khách nãi nãi cát tường”, đủ kiểu.

Dáng vẻ nịnh nọt khiến người ta buồn nôn.

Nhưng Khách Thị lại cảm thấy hứng thú, mở mắt ra, mỉm cười nói: “Thưởng!”

Cung nữ theo lời, mở hộp gỗ ra, ánh vàng lấp lánh, vậy mà bên trong lại chứa đầy những hạt đậu vàng.

Đậu vàng vung ra, đám quan viên nhảy cẫng hoan hô, tất cả đều xoay người tranh đoạt những hạt đậu vàng kia.

Đậu vàng mà Phụng Thánh Phu Nhân ban thưởng không đơn giản chỉ là vàng.

Thứ này gọi là “đậu thăng quan”, có những hạt đậu vàng này mở đường, bạc mới có thể đưa đến trong tay Phụng Thánh Phu Nhân, bạc đến đúng nơi mới có thể thăng quan tiến chức.

So với những con đường tắt khác, đây chính là con đường ngắn nhất.

Chỉ là số hạt đậu vung ra ít hơn nhiều so với số người, quan viên kéo áo quan, mũ quan lẫn nhau, giống hệt như một đám du côn lưu manh ẩu đả, loạn thành một đoàn, thậm chí có nhiều người còn bị xé rách cả áo quan.

Khách Thị thấy vậy, “khanh khách” cười ra tiếng.

Sau khi bỏ lại đám quan viên, xa giá tiến vào đường lớn.

Đúng lúc này, trên đường bỗng có người hô hoán, mấy chục tên lưu dân không biết từ nơi nào xuất hiện, xông lên cản trước xa liễn.

Vệ sĩ vội vàng vây những người này lại, đao kiếm ra khỏi vỏ, lập tức muốn giết người.

“Ta chính là mệnh quan triều đình!”

Trong đám lưu dân có một người đột nhiên hô to ngăn lại lưỡi đao trong tay vệ sĩ đang chuẩn bị chém xuống.

Phượng liễn đột ngột dừng lại, Khách Thị theo quán tính suýt nữa đánh rơi phượng quan, lập tức nhìn thẳng về phía trước, ý cười trên mặt ngưng lại.

Toàn trường chợt im phăng phắc, trên đường có không ít lão nhân kinh thành bị dọa đến mặt mũi trắng bệch.

Ngay cả trên mặt của những vệ sĩ cầm đao cũng đều xuất hiện vẻ sợ hãi, bảo hộ không chu toàn, một khi Phụng Thánh Phu Nhân trách tội, nhẹ thì bị đày đi cửu biên, nặng thì bị áp giải đến chiếu ngục Phi Ngư Vệ, sống không bằng chết.

Trong đám lưu dân, một nam tử cao gầy nâng lệnh bài tiến lên phía trước, trực tiếp quỳ xuống, lớn tiếng hô: “Ta chính là Lý Trung Dương, Chủ bộ huyện Cốc Duyện Châu, huyện Cốc gặp nạn đói, bách tính lấy con làm thức ăn, nay kinh động đến phượng giá Phụng Thánh Phu Nhân, tội đáng muôn chết. Nhưng dân chúng huyện Cốc quá thê thảm, thỉnh cầu Phụng Thánh Phu Nhân trực tiếp tấu Thánh Thượng, mở kho cứu nạn, giúp bách tính huyện Cốc một con đường sống.”

Nói xong, y dập đầu liên tiếp, mỗi một cái đập đầu đều dùng hết toàn lực, chẳng mấy chốc cái trán đã đỏ thẫm, mười mấy lưu dân sau lưng y cũng đồng loạt dập đầu.

Khách Thị liếc nhìn đám dân chúng ô ương ô ương trên đường một cái, ngồi ngay ngắn lại, giọng nói mang theo sự lười biếng cùng quyến rũ: “Lý Chủ Bộ xin cứu giúp cho dân, lòng trung tâm đáng khen ngợi, đứng lên hãy nói a.”

Nam tử cao gầy vội vàng lau đi máu tươi trên trán, quỳ thẳng người, lấy thư từ trong ngực áo ra, rồi nâng thư cùng lệnh bài qua đỉnh đầu, “Tạ Phụng Thánh Phu Nhân khai ân, hạ quan kinh động giá liễn, không dám bình thân, hiện có một phong thư ghi lại tình hình tai nạn của huyện Cốc, có thể chứng minh tình hình tai nạn.”

“Trình lên.” Giọng nói của Khách Thị vẫn mang vẻ lười biếng như cũ.

Có thái giám vội bước lên phía trước nhận lấy lệnh bài cùng văn thư, sau khi cẩn thận kiểm tra qua một lượt không thấy có điều gì khác thường mới đi đến trước xa liễn trình lên.

Chỉ thấy phía trên thư ấn chằng chịt dấu tay máu, không ngờ đó lại là một phong huyết thư.

Khách Thị nhìn lướt qua, chậm rãi nói: “Lý Chủ Bộ, bản phu nhân chỉ là một nữ tử, không can thiệp chính sự, việc tai nạn này tự có chư vị đại thần trong triều xử lý, bản huyết thư này của ngươi, bản phu nhân sẽ thay ngươi chuyển giao.”

Nói xong, bà ta liếc nam tử tuấn lãng bên cạnh xa giá một cái, nam tử tuấn lãng thấy vậy liền khẽ gật đầu nhẹ đến gần như không thể nhìn thấy, khóe miệng hơi hơi giương lên.

“Tạ long ân Phụng Thánh Phu nhân, rốt cuộc 10 vạn bách tính huyện Cốc có thể được cứu rồi, tạ long ân Phụng Thánh Phu Nhân!!” Lý Trung Dương sắc mặt kích động, lại dập đầu lần nữa, xa giá chậm rãi khởi động, Lý Trung Dương dẫn đám lưu dân dời đến bên đường, tiếp tục dập đầu cho đến khi xa giá đi xa.

“Lý Chủ Bộ đúng không?”

Một giọng nói vang lên, lúc này Lý Trung Dương mới phát hiện nam tử tuấn lãng đứng bên cạnh.

“Bản quan chính là người hầu của Phụng Thánh Phu Nhân, vừa rồi không tiện nói nhiều trước đông người, về tình hình tai nạn ở huyện Cốc còn cần Lý Chủ Bộ nói kỹ càng hơn một chút, xin mời đi theo ta.” Nam tử tuấn lãng mỉm cười nói, dường như trong giọng nói có chứa một loại ma lực nào đó.

Lý Trung Dương chợt cảm thấy an tâm, ngơ ngác gật đầu, dẫn theo cả đám lưu dân đi theo nam tử tuấn lãng, rẽ trái rẽ phải đi tới một nơi vắng vẻ, ở đó đã sớm có binh sĩ canh giữ tứ phía.

Lý Trung Dương nhìn xung quanh một chút, vẻ mặt nghi hoặc, chắp tay hỏi: “Vị đại nhân này, đây là nơi nào?”

Nam tử tuấn lãng mỉm cười nói: “Đây là nơi nào không quan trọng, quan trọng là, hiện tại ta muốn mượn các vị một thứ.”

“Mượn đồ? Mượn cái gì?” Lý Trung Dương càng khó hiểu.

“Mượn mặt các ngươi.”

Trên khuôn mặt nam tử tuấn lãng lập tức xuất hiện nụ cười lạnh lẽo âm trầm, vừa dứt câu đã thấy y hất tay áo lên, mấy chục chiếc khăn tay vẽ hình đầu quỷ mọc răng nanh nhanh chóng phóng ra, bao lấy khuôn mặt của đám người Lý Trung Dương.

Ngay sau đó, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, nhưng chẳng qua bao lâu tất cả đã yên tĩnh lại.

Khăn tay bay trở về, mấy chục bộ thi thể đã mất đi da mặt ngã xuống đất, mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.

“Hừ hừ”

Nam tử tuấn lãng hừ lạnh, sau đó liền quay người rời đi.

Tiếng nói vọng lại: “Mau đem chôn.”

“Rõ!”

Đám binh sĩ đáp lời, vậy mà không có ai thấy cảm ngạc nhiên.

Bình Luận (0)
Comment