“Phụng Thánh Phu Nhân giá lâm!”
Phượng liễn chầm chậm dừng lại trước Quảng Duyên Tự, quan viên bách tính tăng lữ hô to ba lần Thiên tuế, nhân số không dưới mấy trăm người.
Khách Thị được cung nữ đỡ tay đứng dậy, nói: “Lần này bản phu nhân tới Quảng Duyên Tự chính là để cầu phúc cho Thánh Thượng an khang, cầu phúc cho bách tính Đại Lê, khẩn cầu năm sau mưa thuận gió hòa, thiên hạ thái bình, tất cả hãy bình thân.”
“Phụng Thánh Phu Nhân ý nguyện vĩ đại!”
“Thiên tuế thiên tuế, thiên thiên tuế!”
Quan viên, bách tính cùng tăng lữ lại hô hào lần nữa.
Khách Thị giẫm lên người làm bậc thang bước xuống phượng liễn, dưới sự vây quanh của thái giám cùng cung nữ tiến vào Quảng Duyên Tự.
Trên phượng liễn, một tấm lệnh bài gỗ đang nằm trong một lò than, dần dần cháy thành tro tàn, bên cạnh còn có một cuộn tro giấy, gió lạnh thổi qua, lập tức tro bụi theo gió biến mất trên không trung.
“Kẹt kẹt”
Cửa chùa nặng nề chậm rãi mở ra, trong chùa bày biện trăm hoa đua nở, muôn hoa khoe sắc, nếu không phải trên mái chùa còn đang phủ trắng một lớp tuyết dày, còn tưởng là thời tiết ấm áp mùa xuân đã đến.
“Bông hoa này nở thật đẹp.”
Khách thị hào hứng hái một bông hoa xuống ngửi, cười tươi như hoa.
“Bông hoa này tuy đẹp nhưng cũng không thể sánh được với một phần vạn dung nhan như hoa của phu nhân, phu nhân mới là đóa hoa đẹp nhất trên thế gian này.” Sau lưng, một tên thái giám mặc áo bào đỏ nịnh nọt nói.
“Miệng thật ngọt, thưởng!”
Khách Thị liếc nhìn tên thái giám mặc áo bào đỏ một cái, nụ cười càng tươi.
“Tạ phu nhân, tạ phu nhân!” Tên thái giám mặc áo bào đỏ vội vàng dập đầu tạ ơn.
Đang nói, nam tử tuấn lãng không một tiếng động bước vào cửa chùa, trao đổi ánh mắt cùng Khách Thị một cái.
Khóe môi Khách Thị khẽ nhếch lên, nói: “Các ngươi cứ ở đây đợi ta, Tiểu Ngọc Tử bồi ta đi vào.”
“Vâng, phu nhân.” Đám cung nữ và thái giám cùng nhau đáp lời, dừng bước lại.
Nam tử tuấn lãng nhẹ đỡ Khách Thị tiến vào trong chùa.
“Phu nhân, tất cả đều đã sắp xếp thỏa đáng.” Đi một đoạn xa, nam tử tuấn lãng mới nói.
“Ngươi còn không biết xấu hổ nói, nửa năm không tắm thuốc người, ngươi nhìn da thịt này của ta đi, đã bắt đầu xuất hiện nếp nhăn rồi.” Khách Thị lườm y một cái, trông lại có vẻ như là đang giận hờn.
Nam tử tuấn lãng cũng không thấy vẻ sợ hãi, nói: “Nếu không bị Phi Ngư Vệ cản trở thì cứ cách ba tháng phu nhân lại có thể tắm thuốc người một lần, trước đó vài ngày vi thần mới bị tổn thất mấy chục người hái thuốc, đều là Thẩm Luyện làm.”
“Tất cả là do Ngụy Trung Lương làm việc chả ra sao mới khiến cho Thẩm Luyện có cơ hội hồi kinh, yên tâm đi, qua một thời gian nữa ta sẽ nói với Hoàng Thượng, lại ném Thẩm Luyện ra tái ngoại, cho ngươi đi làm Chỉ huy sứ cái Phi Ngư Vệ kia.”
“Như vậy thì tốt rồi.” Trên mặt nam tử tuấn lãng thoáng qua một tia kích động.
“Sau này ta muốn tháng nào cũng tắm thuốc người một lần, ngươi cần phải làm được.”
“Phu nhân yên tâm, vi thần cam đoan, phu nhân vĩnh viễn sẽ giữ được vẻ thanh xuân, thánh quyến tại thân.”
“Rất tốt.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến một Thiên Điện.
Thiên Điện này thờ một tôn Phật Kim Cang trừng mắt, lúc này cửa sổ đều đóng lại, đốt lò lửa, nhiệt độ ấm áp.
Bên dưới tượng Phật đặt một cái bồn tắm bằng ngọc, trong bồn tắm chứa đầy nước tắm màu trắng đục như sữa bò, bên trên có cánh hoa tô điểm.
Khách Thị đi vòng quanh bồn tắm quan sát, trên mặt lộ ra ý cười, nói: “Trông có vẻ mạnh hơn lần trước.”
“Phách quỷ của vi thần đã tiến hóa cho nên có thể sản sinh ra thuốc người tốt hơn.” Nam tử tuấn lãng nói, nói xong liền phất ống tay áo một cái, mấy chục cái khăn tay bay lên trên bồn tắm, đầu quỷ mọc răng nanh màu đỏ tươi vươn dài lưỡi ra, từ mỗi đầu lưỡi có một giọt “thuốc người” đục ngầu nhỏ ra, rơi xuống bồn tắm.
Nhưng mà trong bồn đã chứa đầy nước tắm, mấy chục giọt nước rơi xuống cũng chỉ như trâu đất xuống biển, không có bất kỳ sự thay đổi nào.
“Mời phu nhân tắm.” Nam tử tuấn lãng khom người làm ra lễ mời.
“Vậy ngươi còn không giúp ta cởi áo?” Khách Thị quyến rũ chớp mắt.
“Vi thần tuân mệnh.” Trong mắt nam tử tuấn lãng xuất hiện một tia nóng lòng, tiến lên cởi từng lớp từng lớp áo cho Khách Thị, vậy mà lại không có chút kiêng kỵ phải tránh hiềm nghi.
Một lát sau, Khách Thị tiến vào bồn tắm, mắt trần có thể thấy, trong bồn tắm xuất hiện từng sợi từng sợi màu trắng chậm rãi chui vào da Khách Thị, những nếp nhăn nhỏ trên da nhanh chóng biến mất, làn da trở nên căng bóng.
Chỉ một thời gian ngắn, nước trong bồn đã biến thành trong suốt, Khách Thị cũng xuất hiện sự thay đổi rõ ràng.
Da thịt trắng như tuyết, mặt như hoa đào hơi hơi ửng hồng, không có một chút tì vết nào, khuôn mặt càng thêm quyến rũ, ngay cả mái tóc đen cũng trở nên càng bóng mượt hơn.
Nếu như không biết thân phận của Khách Thị thì chắc chắn không thể đoán được đây là một phụ nhân đã hơn năm mươi tuổi.
Ở trước mặt bà ta, dù là nữ tử đang độ tuổi xuân có đẹp đến đâu cũng phải ảm đạm lu mờ.
Nam tử tuấn lãng nhìn Khách Thị tựa như là đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, ánh mắt càng trở nên nóng bỏng.
Khách thị trông thấy ánh mắt của y, ánh mắt quyến rũ như câu hồn, “Ngọc lang, ngày tốt cảnh đẹp, ngươi còn đang chờ cái gì?”
“Vi thần tuân lệnh.”
Hai mắt nam tử tuấn lãng như đốt lên ngọn lửa, lập tức bế ngang Khách Thị lên...
Tiếp đó, Thiên Điện liền truyền ra những âm thanh khó nghe.
Trên Thiên Điện, dưới ánh lửa chập chờn chiếu rọi, trong đôi mắt tượng Phật Kim Cang tựa như có duệ khí đang quẩn quanh.
......
Hồi lâu sau, cửa chùa chậm rãi mở ra.
Dung quang Khách Thị trông càng thêm tỏa sáng, dưới sự vây quanh của cung nữ cùng thái giám trở lại phượng liễn, nam tử tuấn lãng theo sát ở đằng sau.
“Khởi giá hồi cung!”
Thái giám hô to, phượng liễn tiền hô hậu ủng, lên đường hồi cung.
Mới đi chưa được bao xa, đã thấy ở ngay giữa đường phố được canh phòng nghiêm ngặt đột nhiên có một người thanh niên mặc áo gai đi ra, trên mặt đeo mặt nạ, trên vai vác một cái xẻng lớn màu đen, há mồm ngáp, miệng lầu bầu một câu: “Suýt chút nữa trễ giờ a.”
Nhưng điều kỳ lạ là, hộ vệ mở đường ở phía trước lại giống như không trông thấy người này, vẫn tiếp tục tiến lên như cũ.
Nếu như quan sát kỹ thì sẽ phát hiện ra, ánh mắt của tất cả mọi người đều đã dại ra, đồng tử mở to không thể nhìn thấy, giống như đã rơi vào cơn mộng du.
Nghi tượng chầm chậm tiến lên, đi qua bên người thanh niên, phượng liễn tới gần.
“Yêu nhân lớn mật, dám tự tiện sử dụng yêu thuật, mau xưng tên ra!” Ngay khi phượng liễn tiến đến cách thanh niên chừng trăm bước, ba tên thái giám tóc xám động, một người tiến lên phía trước, hai người nhảy lên phượng liễn cận vệ.
Nam tử tuấn lãng biến sắc, cũng vội vàng nhảy lên phượng liễn, nói với Khách Thị: “Phu nhân cẩn thận, đằng trước có thích khách.”
“Thích khách?” Lúc này Khách Thị cũng đã nhìn thấy thanh niên chậm rãi đi tới, nói: “Vì sao hộ vệ còn không mau cản hắn lại?”
“Đây có lẽ là thuật tạo mộng trong truyền thuyết, chỉ có người tu luyện mới có thể chống cự được.” Nam tử tuấn lãng giải thích.
“Bắt hắn lại, chém thành từng mảnh.” Khách Thị lạnh mặt.
“Rõ!” Thái giám tóc xám ở phía trước lập tức tăng vọt khí thế, toàn thân hiển hóa ra một con du long, quấn quanh thân thể, nhấc chân lên liền chộp về phía Tần Hà.
“Con rồng này của ngươi, quá gầy.”
Tần Hà giơ tay ra chộp một cái đã túm được thủ trảo của lão thái giám.
Lão thái giám giật tay lại nhưng không thể tránh thoát, sắc mặt đại biến, vội vàng nhấn tay còn lại về phía Tần Hà, kim quang của du long cũng sáng hơn, lập tức há miệng cắn tới.
“Ông!”
Ngay lúc này, trên thân Tần Hà bộc phát ra một vầng kim quang, vầng kim quang vừa xuất hiện đã giống như là nổ tung, khí thế xông thẳng lên tận trời.
Kim long lập tức liền sáng tối chập chờn, khí thế suy giảm đi rất nhiều.
“Công đức kim thân?!”
Khuôn mặt lão thái giám xuất hiện vẻ sợ hãi, hô lên: “Ngươi là thần thánh phương nào?”
“Ngươi đoán xem.”
Tần Hà nhếch miệng nở nụ cười, cái xẻng đen rít lên, thình lình đập về phía lão thái giám.