“Ngươi dám!”
Lão thái giám hét lớn một tiếng, du long cuốn ngược trở lại che trước người ông ta.
Hiện tại một tay ông ta đang bị Tần Hà túm lấy, muốn tránh cũng không tránh thoát được, chỉ có thể cố gắng tấn công.
Thực lực của người tới này, chắc chắn là đã đến ngoại kình.
“Bành!”
Một tiếng trầm vang.
Du long đã suy yếu trong nháy mắt bị phá tiêu tan, lão thái giám kêu rên một tiếng rồi trực tiếp bị đập bay ra ngoài.
Thân là thái giám Long Vệ Cung Đình, nếu như thân ở trong Hoàng Cung, thì sẽ có Khí vận Kim Long duy trì pháp lực không ngừng, còn có thể chiến một trận.
Nhưng đây là bên ngoài thành cung, chỉ bằng một tia long khí, căn bản là không có cách đánh ngang hàng.
Đánh bay một người, Tần Hà một lần nữa vác cây xẻng đen lên, bước từng bước đi đến phượng liễn.
Mấy người trên phượng liễn đều sắc mặt đại biến.
Một tên thái giám Long Vệ vội vàng quay đầu nói với nam tử tuấn lãng: “Tên thích khách này lai lịch rất lớn, chúng ta sẽ kìm chân hắn lại, ngươi nhanh chóng mang Phụng Thánh Phu Nhân hồi cung.”
Nam tử tuấn lãng đang cầu mà không được, không chút do dự lập tức bế Khách Thị lên chạy trốn.
Tần Hà thấy cũng chẳng hề nóng nảy, hắn nhìn hai tên thái giám Long Vệ, hỏi: “Khách Thị là người như thế nào người khác không biết, nhưng các ngươi chắc chắn phải biết a?”
“Sứ mạng Thái giám Long Vệ chúng ta chính là bảo vệ Hoàng tộc, chưa từng hỏi đúng sai, các hạ, nếu như ngươi muốn hành thích thì phải bước qua xác chúng ta trước đã.” Lão thái giám chỉ tay vào Tần Hà, sắc mặt kiên quyết.
“Minh ngoan bất linh.”
Tần Hà lắc đầu, ngay sau đó, chỉ thấy thân thể hắn lóe lên một cái liền biến mất.
Ở nơi hắn vừa đứng vậy mà lại xuất hiện một vị cung nữ.
Cẩn thận nhìn kỹ lại, rõ ràng đó là cung nữ thiếp thân chăm sóc Khách Thị trên phượng liễn, vừa mới... còn đang đứng ở sau lưng.
“Di hình hoán ảnh!”
“Không tốt!”
Hai lão thái giám biến sắc, đồng thời sợ hãi hô to.
“Ông”
Gió mạnh bất chợt nổi lên, từ phía sau nhanh chóng táp đến.
“Bành!”
Không có bất kỳ cái gì ngoài ý muốn, cao thủ so chiêu sai một ly đi nghìn dặm, huống chi còn có thêm di hình hoán ảnh quấy nhiễu.
Hai lão thái giám chưa kịp làm ra bất kỳ phòng ngự hữu hiệu nào đã trực tiếp bị đánh bay, giống như lão thái giám trước đó, một người hiển hóa ra du long nhưng cũng đã bị một cái xẻng đập tan.
Tần Hà nhìn hai người rơi tự do, không còn gì để nói.
Trong cung mạnh mẽ như chó, ngoài cung lại yếu như gà.
Con đường tu khí vận này, chung quy cũng chỉ là đường tắt, tệ đoan quá rõ ràng.
Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, thái giám Long Vệ cũng có phân chia đẳng cấp, hạch tâm nhất là mấy lão ngoan đồng kia, nghe nói là từ khi Đại Lê dời đô đi lên phương bắc “Thiên tử thủ biên giới” chưa từng bước ra khỏi thành cung nửa bước, cách hiện tại đã mấy trăm năm.
Sau đó, Tần Hà lại cảm ứng vị trí của nam tử tuấn lãng một chút, người lóe lên một cái, lại biến mất tại chỗ.
Cung nữ vừa rồi lại trở về phía trên phượng liễn.
Chỉ chốc lát sau, đồng tử của tất cả mọi người chậm rãi lấy lại được tiêu cự, đều cảm giác như vừa bừng tỉnh sau cơn ngủ gật, lắc lắc đầu, tỉnh táo lại.
Phượng liễn lại chầm chậm tiến lên, qua một hồi lâu cũng không có ai phát hiện, trên phượng liễn đã thiếu mất người quan trọng nhất, mãi cho đến khi có tiếng cung nữ sợ hãi la lên.
....
Nam tử tuấn lãng mang theo Khách Thị nhanh như chớp phóng tới Hoàng Cung.
Y không đi đường thẳng mà đi vòng một đoạn.
Thực lực của thích khách cực kỳ mạnh mẽ, phản ứng đầu tiên khi bị truy kích khẳng định là chạy thẳng, đi đường vòng trông như phí nhiều thời gian, nhưng thực tế lại là biện pháp an toàn hơn rất nhiều.
Nguyên tắc này chính là cái gọi là dục tốc bất đạt.
Bốn con đường, ba đầu đường phố....
Nam tử tuấn lãng thầm đếm khoảng cách, nhưng ngay khi vừa đến đầu đường cuối cùng, y dừng lại, sắc mặt trở nên mười phần ngưng trọng.
Ở phía trước, chỉ thấy tên thích khách vừa rồi đang hai tay chống xẻng, nhìn về phía y nhếch miệng cười cười, “Đừng sợ, ta cũng chỉ là vừa mới tới.”
Nam tử tuấn lãng nhìn về phía thành cung gần ngay trước mắt, cắn răng, “Các hạ là ai, chúng ta... đâu có thù hận gì, vì sao lại phải đuổi theo không bỏ?”
“Thù hận?”
Tần Hà lập tức lắc đầu như trống bỏi, nói: “Đừng hiểu lầm, thật ra giữa chúng ta cũng không tính là có xích mích, ta chỉ đơn giản là muốn giết chết hai ngươi mà thôi.”
Nam tử tuấn lãng nghe vậy, khuôn mặt lập tức như là mở phường nhuộm, sắc mặt lúc xanh lúc trắng lúc đỏ, suýt nữa đã nghiến đến vỡ răng hàm, “Cuồng đồ to gan, coi Ngọc Vương ta là quả hồng mềm hay sao, nhận lấy cái chết!!”
Tiếng nói vừa dứt, y lập tức hất tay áo lên, hai chiếc khăn tay bay ra khỏi tay áo hóa thành quỷ khí ngút trời.
Quỷ khí nhanh chóng ngưng tụ lại, hóa thành hai tôn quỷ thân cực lớn.
Hiển nhiên là phách quỷ, vừa mới xuất hiện, trong vòng mấy trượng quanh thân trong lập tức lạnh lẽo như đao, cho dù là Tần Hà cũng không tự giác bị kích thích khiến lông tơ dựng lên.
Phách quỷ cực kỳ cao lớn, toàn thân có bí văn ẩn hiện, từ trên cao nhìn xuống rất có lực xung kích thị giác, so với phách quỷ mà “Man Quỷ” kia dưỡng ra, khí thế của hai phách quỷ này mạnh hơn không chỉ mấy lần.
Mà khiến cho Tần Hà càng kinh ngạc hơn là, mười trượng xung quanh phách quỷ lại tạo nên một cái bình chướng màu đen, bên trong bình chướng có vô số con mắt đang lóe lên.
Rõ ràng là một phương quỷ vực.
Này liền khá ghê gớm a!
“Đi chết đi!”
Ngọc Vương hét lớn, đôi mắt biến thành đỏ rực, miệng lẩm bẩm.
Một con phách quỷ lách mình tiến lên bảo vệ ở trước người Ngọc Vương, con phách quỷ còn lại đột nhiên nện một đấm xuống Tần Hà.
Chân Tần Hà lóe lên liền vọt đến bên cạnh phách quỷ.
Tiếp đó liền cấp tốc nhấn liên tục lên phách quỷ, miệng cũng lẩm bẩm niệm: “ Ấn trấn linh, ấn trói linh, ấn nhược linh, ấn cương linh, ấn lật linh, ấn chú linh, ấn tê linh, ấn định linh... ấn Thái Sơn phụ thể, ấn càn khôn đảo ngược.”
Một hơi niệm hết ba mươi hai thức ấn pháp trong «Ba mươi sáu thức trấn linh», Tần Hà thở phào một hơi.
Nhảy một bước lui về phía sau, kết thúc công việc.
Ba mươi sáu thức trấn linh!
Vô ảnh thủ!
Lại nhìn phách quỷ, thân thể nó đã bị đông cứng lại giống như là một bộ máy bị đổ sắt nung chảy vào.
Mặc cho nam tử tuấn lãng thúc dục như thế nào cũng đều bất động.
Tần Hà thấy vậy thì hết sức hài lòng, phách quỷ trở nên mạnh mẽ hơn nhưng đạo hạnh của hắn cũng đang tăng lên, mà ba mươi sáu thức trấn linh lại vốn chuyên dùng để trấn quỷ, cực kỳ phù hợp.
Trên mặt nam tử tuấn lãng cuối cùng đã biến thành trắng bệch, hơi chần chừ một lát, y lại quát lên: “Giết!”
Chỉ thấy phách quỷ đang che chắn ở trước người y lập tức “ầm ầm” lao về phía Tần Hà.
Mà bản thân y thì nhân cơ hội này bỏ lại Khách Thị, xoay người bỏ chạy.
“Chạy đi đâu!” Ngay khi nam tử tuấn lãng vừa bỏ lại Khách Thị chạy trốn, Tần Hà phóng ra ba cây đinh trấn thi, vào ngay khoảnh khắc nam tử tuấn lãng sắp sửa chui ra khỏi quỷ vực, ba cây đinh đâm vào lưng y.
Nam tử tuấn lãng kêu rên một tiếng, bay ngang ra ngoài.
Nhưng cùng lúc này, một quyền mạnh mẽ của con phách quỷ thứ hai cũng đã hung hăng đánh đến Tần Hà.
Tần Hà chỉ có thể lách mình tránh đi, sau đó tìm được thời cơ thích hợp lại nhấn liên tục, một lần nữa đọc ba mươi sáu thức trấn linh, mới giải quyết được con phách quỷ thứ hai.
Kim quang lóe lên, hai phách quỷ từng chút từng chút hóa thành tro tàn, giống như tháp cát sù sù rơi xuống, cuối cùng ầm ầm sụp đổ, biến mất không còn sót lại chút gì.
Quỷ vực cũng theo đó biến mất.
Hiện trường chỉ còn lại Tần Hà cùng Khách Thị.
Ngọc Vương đã biến mất không còn dấu vết.
Khách Thị bị dọa đến khuôn mặt vặn vẹo, lết lui về phía sau, thét to: “Ta chính là Phụng Thánh Phu Nhân đương triều, ngươi không thể giết ta, bằng không Hoàng Đế sẽ tru di cửu tộc nhà ngươi, Tru di cửu tộc!”
“Tru di cửu tộc?”
Tần Hà lắc đầu, nói: “Ta hiện tại một người ăn no, cả nhà không đói, ngươi đổi cái khác đi.”
“Ngươi... Ngươi đừng giết ta, ngươi muốn cái gì ta cũng có thể cho ngươi, Hoàng Đế đều nghe lời ta nói, ngươi muốn làm quan, muốn tiền tài, muốn tước vị gì cũng đều được.” Khách Thị đổi thành cầu xin.
“Những thứ này ta đều không cần.”
Tần Hà vác xẻng đen, từng bước từng bước tiến tới gần Khách Thị, đối với hắn, danh lợi đều như là mây trôi, mỗi ngày đốt một bộ thi thể nhận lấy phần thưởng, so với cái gì cũng đều khoái hoạt.
“Vậy ngươi muốn cái gì, ngươi có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu gì, ta đều đáp ứng ngươi?” Khách Thị có ý chí ham sống cực kỳ mạnh mẽ.
“Ta muốn ngươi giữ yên lặng, bởi vì ta muốn khắc bia mộ cho ngươi.”
Tần Hà ra dấu chớ có lên tiếng, lão yêu bà này tội ác chồng chất, để tắm một lần thuốc người cần phải ít nhất lột mấy ngàn bộ da mặt, diệt trừ tội ác lớn như vậy, cần phải ngâm một câu thơ như người khoác áo choàng đen a.
Tần Đại Sạn Sạn ta (*), tốt xấu cũng là một người đã trải qua mười một năm giáo dục bắt buộc.
(Note (*): Sạn có nghĩa là xẻng, mà từ sạn sạn thường dùng để châm biếm, phủ nhận hành động và lời nói không thực tế, không đáng tin cậy.)
Thế là Tần Hà ngẩng đầu lên nhìn trời, trầm ngâm suy nghĩ.
“Ân...”
“Cái này.”
“A...”
“Cái này.”
“Ách....”
“Cái này.”
Qua một hồi lâu, Tần Hà nhìn về phía Khách Thị: “Thôi bỏ qua, ngươi vẫn là trực tiếp đi chết đi.”