“Cạch!”
Xẻng đen chính nghĩa đập xuống, thi thể nằm xuống đất, tội ác một đời của Khách Thị cứ như vậy đã kết thúc.
Mắt trần có thể thấy, làn da trên khuôn mặt của Khách Thị nhanh chóng xuất hiện nếp nhăn, trở nên chùng nhão, khô ráp, còn có nhiều đốm đồi mồi, trông càng sốc hơn làn, toàn bộ làn da của bà ta đều trắng bệch, hiển nhiên là do dùng quá nhiều thạch tín để làm đẹp.
Dựa vào tà pháp để duy trì “mỹ mạo” cho nên sau khi chết liền lộ ra gương mặt thật.
Đây chỉ là một nữ nhân rất bình thường, thậm chí còn không thể nói là “dễ nhìn”, khuôn mặt lộ rõ sự không khỏe mạnh do dư lượng thuốc.
Hôn một cái, đảm bảo đầy miệng toàn là thạch tín, đừng nói người, chính là trâu bò cũng không chịu được a.
Lão yêu bà này không chỉ có tâm địa ác độc, khuôn mặt càng độc hơn.
Khó trách vị trong Hoàng Cung kia chỉ có thể tại vị bảy năm, đến chết cũng không có con cái.
Bỏ vào túi vải vàng, lại treo lên bên hông, thuận tay ném xuống lệnh bài của Nhĩ Mã Hồn, Tần Hà vác xẻng đen, ung dung nhàn nhã rời đi.
....
Bên ngoài Kinh Thành, tuyết đọng đã dày đến ngập mắt cá chân.
Ngọc Vương giẫm lên tuyết, thất tha thất thểu tiến về phía trước, cơn đau nhức kịch liệt truyền đến từ phía sau gần như khiến y sắp ngất lịm đi, máu không ngừng trào ra từ miệng vết thương.
Ba cây đinh đâm vào sâu trong da thịt, nếu không có mấy lá bài tẩy bảo toàn tính mạng, y đã chết thẳng cẳng ngay tại chỗ.
Lúc này y đã là nỏ mạnh hết đà, đối với y mà nói, có thể chạy ra khỏi kinh thành gần như đã là cực hạn.
Thực lực của thích khách sâu không thể lường, giơ tay nhấc chân đã có thể trấn áp được phách quỷ mà y dùng vô số mặt người nuôi dưỡng, phách quỷ còn lại kia cũng không thể chống đỡ được bao lâu .
Ba tên thái giám Long Vệ thất bại thảm hại, bản thân y cũng không thể đỡ nổi ba chiêu, Ngọc Vương thật sự nghĩ mãi mà không ra, tên thích khách này rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Chắc chắn Khách Thị đã chết, chỗ dựa đã đổ, ở lại kinh thành cho dù không bị thích khách giết chết thì Phi Ngư Vương Thẩm Luyện tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho y, mà Hoàng Thượng cũng sẽ không tha cho y.
Cục diện tốt đẹp một buổi sáng đã biến thành tử cục, mười năm nỗ lực vất vả đã bị hủy hoại trong phút chốc.
Trước mắt, đối với y mà nói, chỉ có nhanh chóng chạy ra khỏi kinh thành thì mới có đường sống.
“Oa”
Đi được một đoạn, Ngọc Vương không thể chống đỡ được nữa, lảo đảo một cái ngã xuống nền tuyết, phun ra máu tươi, nhuộm đỏ cả một mảnh tuyết.
Gắng gượng một hồi, y chậm rãi ngồi dậy, run run rẩy rẩy lấy từ trong túi ra một viên đan dược màu đen, cắn răng, há miệng nuốt vào bụng.
Phệ phách đan.
Đây là viên đan dược được luyện chế thông qua tế luyện phách quỷ, là một loại đan dược riêng biệt của quỷ tu đạo thôn tặc, sau khi sử dụng có thể tan rã và hấp thu bảy phách trên thân thể, tạo ra quỷ khí mạnh mẽ, giúp cho thực lực của người tu luyện đạo Phách quỷ tạm thời tăng lên gấp bội.
Nhưng... Cái giá phải trả cũng cực kỳ lớn.
Bảy phách làm chủ thân thể, bảy phách bị thôn phệ, người sẽ biến thành một quái vật người không ra người, thi thể không ra thi thể, một thân túi da tốt cũng không thể giữ lại, người sống nhưng lại tỏa ra mùi thi thể thối rữa, dù sau này có bỏ ra cái giá lớn hơn nữa cũng không thể bù đắp được.
Cho nên không đến thời khắc bảo mệnh, không thể nuốt viên đan dược này.
Nhưng tình huống hiện giờ đã không cho phép Ngọc Vương chần chờ thêm nữa.
Giữ được núi xanh không lo thiếu củi đốt, chỉ có sống sót mới có cơ hội để bàn đến những thứ khác.
Trực giác nói cho y biết, tên thích khách kia sẽ không dễ dàng buông tha cho y.
Phệ phách đan trôi xuống bụng, hóa thành một luồng khí lưu cực kỳ lạnh lẽo nhanh chóng tràn ra khắp toàn thân, ngay sau đó, mỗi vị trí trên cơ thể y đều tuôn ra quỷ khí cực kỳ tinh thuần. Ngọc Vương lập tức cảm thấy cơ thể y chuyển biến tốt lên rất nhiều, đứng lên ra sức chấn một cái, đẩy ba cây đinh ở sau lưng bắn ra khỏi thân thể, sau đó nhanh chóng phóng đi xa.
Thời gian tác dụng của Phệ phách đan chỉ có một nén nhang, sau một nén nhang, y sẽ trở nên suy yếu hơn cả lúc trước khi nuốt đan dược.
Nhanh như chớp, Ngọc Vương gần như là đạp không phi hành, không để lại bất kỳ dấu vết gì trên mặt tuyết.
Thời gian một nén nhang ngắn ngủi này sẽ quyết định việc y có thể thoát khỏi sự truy tung của thích khách hay không.
Còn về đích đến, vô cùng rõ ràng.
Đó là một tòa tháp cổ bỏ hoang cách kinh thành hơn ba mươi dặm, nơi đó là điểm dừng chân của “Tay sai hái thuốc” dưới trướng của y thường dùng khi vào kinh.
Tay sai hái thuốc không chỉ hoạt động ở kinh thành, mà còn trải rộng khắp mấy tỉnh phía bắc.
Nếu như có thể gặp được mấy tên tay sai hái thuốc, xác suất y có thể chạy thoát không thể nghi ngờ là sẽ tăng thêm rất nhiều.
Một nén nhang sau, Ngọc Vương đã trông thấy tháp cổ ở phía xa.
Tác dụng của Phệ Phách đan nhanh chóng suy yếu, Ngọc Vương thất tha thất thểu bước từng bước tới gần.
Đi tới cửa tháp, y đã sắp ngã xuống đất, nhưng điều khiến y mừng rỡ chính là, bên trong tháp cổ có ánh lửa.
Hiển nhiên là có người!
Tòa tháp cổ này bởi vì thay đổi tuyến đường nên bị bỏ hoang, ngoại trừ tay sai hái thuốc, sẽ không có người lặn lội đến tận đây, xung quanh nơi này đều là rừng rậm, cực kỳ bí mật.
Niềm hy vọng có thể chạy thoát giúp Ngọc Vương dồn được chút sức lực cuối cùng, xông vào cửa tháp, y gần như là lăn vào.
Trong nội đường tháp cổ có hai người ngồi vây quanh đống lửa, một mập một gầy, từ khí tức có thể nhận ra, hai người này đúng là người hái thuốc của đạo quỷ tu thôn tặc.
Hai người đột nhiên thấy Ngọc Vương xông vào, sắc mặt đại biến, quỷ khí vờn quanh thân thể, chuẩn bị động thủ.
Nếu như Tần Hà ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra.
Đây chính là hai tên tay sai dẫn đường, thủ hạ của “Man Quỷ” Từ Hoài Khánh, trong lúc Tần Hà cùng Từ Hoài Khánh giao phong đã nhân cơ hội chạy thoát.
“Ngươi là ai?” Tên mập quát hỏi.
“Mau nói!” Người gầy cũng quát lớn.
Ngọc Vương nằm rạp trên mặt đất, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển.
Hai tên này rõ ràng là tay sai có cấp bậc thấp nhất, không biết là thủ hạ của ai, bản thân y đang bị trọng thương, nếu tùy tiện bại lộ thân phận, nhỡ như đối phương nổi lên lòng tham, nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Hơn nữa tay sai cấp thấp như vậy, căn bản là không có khả năng biết mình.
Thế là, y chỉ có thể nói một câu chung chung: “Hai vị đại ca, người một nhà.”
Tên mập cùng tên gầy nghe vậy, đồng thời sửng sốt, liếc nhìn nhau một cái.
Sau đó cả hai đồng thời rống to.
“Gian tặc đi chết đi!”
“Lại tới nữa!”
Hai người vừa rống to vừa vung tay lên, hai chiếc khăn tay vẽ hình đầu quỷ mọc răng nanh theo đó nhanh chóng lao về phía Ngọc Vương.
Ngọc Vương lập tức sợ hãi đến mất hồn mất vía, trong lòng có một vạn câu hỏi vì sao, không hiểu vì lý do gì hai người kia như là bị thứ gì đó kích thích, đột nhiên ra tay.
Đã nói là người cùng một nhà, ít nhất cũng nên phân rõ rồi mới động thủ a?
Đây là suy nghĩ cuối cùng của Ngọc Vương, hiện tại đến cả sức lực để lật người lại y cũng không còn, hoàn toàn đã là dầu hết đèn tắt.
Ngay sau đó, một chiếc khăn tay vẽ hình đầu quỷ mọc răng nanh đã phủ lên khuôn mặt y.
Chỉ nghe âm thanh líu nhíu líu nhíu như tằm đang gặm nhấm lá dâu vang lên, thậm chí Ngọc Vương còn không thể phát ra kêu rên.
Sau thời gian vài nhịp thở, chiếc khăn tay bay ngược trở lại, Ngọc Vương trợn to mắt, thi thể không da mặt nghiêng đầu, chết thẳng cẳng.
Tên gầy cùng tên mập thấy vậy, lập tức thở phào một hơi.
Lần trước, sau khi bị một tên tự xưng là “người một nhà” tiểu nhân âm hiểm tính kế làm mất đi tổ chức, hai người liền rất nhạy cảm với ba chữ “người một nhà” này.