“Chết rồi.” Tên mập cẩn thận đi qua, đá đá thi thể Ngọc Vương.
“Mau xem hắn ta là ai.” Tên gầy vội vàng nói.
Thế là hai người liền ngồi xổm xuống, bắt đầu lục lọi các đồ vật trên thân Ngọc Vương.
Vừa kiểm tra, hai người đồng thời nuốt nước miếng một cái.
Tên này mẹ nó thật sự đúng là “người một nhà”!
Khăn tay phách quỷ, bình chứa thuốc người, bùa trấn linh, còn có rất nhiều vật dụng chuyên biệt của quỷ tu đạo thôn tặc.
“Chúng ta thực sự đã lột da người mình a.” Khuôn mặt tên mập run rẩy, nhìn về phía người gầy, còn cố ý nhấn mạnh một câu: “Ngươi lột.”
“Nói nhảm cái gì, không phải là ngươi cũng động thủ à.” Tên gầy lườm tên mập một cái.
“Bây giờ xử lý như thế nào đây?” Tên mập hỏi.
“Chết thì cũng đã chết rồi, còn có thể xử lý như thế nào nữa, dọn dẹp một chút, chôn thi thể đi, không có ai biết là chúng ta ngộ sát.” Tên gầy trả lời.
Tên mập gật gật đầu, thế là hai người lại tiếp tục lục lọi đồ vật.
Không qua bao lâu, hai người lại lục ra được một tấm lệnh bài cùng với một cuốn sổ màu vàng được bảo quản cẩn thận.
Mở cuốn sổ màu vàng ra, chỉ thấy trên đó viết: Thôn Tặc Quỷ Khí Điển, bên cạnh còn có lít nha lít nhít chữ nhỏ giống như là chú giải.
Hai người lập tức sững sờ, vội vàng lật xem cuốn sổ một lượt, tên mập ngẩng đầu, giật mình nói: “Đây là bản công pháp tu luyện quỷ khí đạo thôn tặc hoàn chỉnh!”
Tên gầy cũng bị kinh sợ không nhẹ, vội vàng lại cầm lên lệnh bài bên cạnh xem một chút, nói: “Hình như chúng ta đã giết chết lão bản rồi.”
Hai người nhìn nhau, trong lòng đều là sấm sét rền vang.
Quỷ tu đạo Thôn tặc có thể tạo ra một tổ chức nghiêm ngặt như vậy ở Kinh thành chính là nhờ vào bản «Thôn Tặc Quỷ Khí Điển» này, từng bậc từng bậc đi lên, tay sai cấp bậc thấp nhất chỉ có thể có được ba phần công pháp, tiểu đầu mục cũng chỉ có thể có được một nửa.
Công pháp hoàn chỉnh chỉ có một người có được.
Hơn nữa trên thân người này rõ ràng là mặc trang phục trong cung, lệnh bài hiển nhiên cũng là lệnh bài cung cấm hoàng cung.
Nỗi sợ hãi nhanh chóng qua đi, ánh mắt hai người nhìn về phía «Thôn Tặc Quỷ Khí Điển», lòng tham chậm rãi dâng lên.
Đây không chỉ là một bản công pháp hoàn chỉnh, ở bên cạnh còn viết đầy chú giải lít nha lít nhít.
“Chôn xác, rời đi kinh thành, đi càng xa càng tốt.” Tên gầy nói với giọng run rẩy.
“Được, chúng ta mai danh ẩn tích.” Tên mập vội vàng gật đầu, hô hấp cũng không tự chủ mà trở nên gấp gáp, đây không phải là công pháp, đây chính là bậc thang đi đến “cường giả”.
Hai người lập tức thu dọn đồ đạc, đào một cái hố ở một chỗ cách tòa tháp không xa, sau khi vội vội vàng vàng chôn thi thể Ngọc Vương, hai người liền không quay đầu, biến mất trong gió tuyết.
Sau khoảng thời gian quang đãng ngắn ngủi, gió tuyết lại nổi lên, càng lúc lại càng lớn, không qua bao lâu đã che lấp dấu chân hai người cùng hố chôn thi thể.
Đạo quỷ tu Thôn tặc là một lưu phái không hề nổi bật trong số những môn phái tà đạo, sau một thời gian ngắn ngủi ở trong tay Ngọc Vương “phát dương quang đại”, lại chú định sắp rơi vào một đoạn thung lũng dài dằng dặc.
Khách Thị vừa chết, Phi Ngư Vệ đã sớm mài đao xoèn xoẹt sẽ nhanh chóng ra tay thanh tẩy tổ chức phách quỷ Thôn tặc.
“Thà giết lầm còn hơn bỏ sót” chính là phương châm của Phi Ngư Vệ.
Một hồi huyết tinh gần ngay trước mắt.
Mạch từ khi sinh ra đã như là chuột sống trong cống ngầm, không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Nhưng mấy ngàn năm qua đi, nó lại chưa từng biến mất, không ngừng tìm kiếm cơ hội để phát dương quang đại.
Trước kia như vậy, bây giờ cũng thế, tương lai nó cũng sẽ không thay đổi.
Đây cũng chính là thiên hạ vạn đạo, bất kể là chính hay tà, lúc nào cũng chập chùng lên xuống, không ngừng truyền thừa.
Cuối cùng cũng sẽ có một ngày, nó lại có thể đông sơn tái khởi.
Một hồi lâu sau, một thanh niên cưỡi trâu từ đằng xa chạy đến, xoay người xuống bò, dùng xẻng đen xúc đất, ngạc nhiên hô: “Sao lại chôn dưới đất rồi?”
....
Lúc này, kinh thành đã hoàn toàn trở thành một mớ hỗn độn.
Phượng liễn của Phụng Thánh Phu Nhân bị tập kích, ba tên thái giám Long Vệ bị thương, Phụng Thánh Phu nhân mất tích, trực tiếp kinh động đến toàn bộ kinh thành.
Mọi người vốn đã biết chuyện Phụng Thánh Phu Nhân xuất cung đi đến Quảng Duyên Tự cầu phúc, tin tức lan nhanh như cháy rừng, nhanh chóng lan truyền ra khắp nơi.
Trong lúc nhất thời lời đồn đại bay đầy trời.
Có người nói Phụng Thánh Phu Nhân đã thăng thiên, có người nói Phụng Thánh Phu Nhân đã bị Địch Lỗ bắt đi, có người nói Phụng Thánh Phu Nhân đã bị yêu quái ăn thịt, đầu đường cuối ngõ, mỗi một thuyết pháp đều nói có sách mách có chứng, ai ai cũng là “người chứng kiến”.
Hoàng Đế biết Phụng Thánh Phu Nhân bị bắt đi đã hạ liên tiếp bảy đạo thánh chỉ, hạ chỉ truy tìm thích khách, tìm Phụng Thánh Phu Nhân về, bởi vì lo lắng quá độ còn ngất đi hai lần.
Binh mã ty Ngũ thành vội vàng cấp tốc đóng cổng thành lại, điều tra toàn thành.
Phi Ngư Vệ cũng là liên tục ra quân, toàn bộ kinh thành trở nên hỗn loạn.
“Đại nhân, chúng ta nên bàn giao thế nào đây?” Trong nha thự Phi Ngư Vệ, Quý Thành Lương cầm trong tay hai phong thánh chỉ, sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía Thẩm Luyện đang đứng chắp tay sau lưng.
Không đến nửa canh giờ đã đến hai phong thánh chỉ.
Việc này nếu như khiến cho Hoàng Thượng không hài lòng, nhẹ thì mất đi chức tước, nặng thì tống giam.
“Khách Thị đã chết.” Thẩm Luyện nói khẽ.
“Cái gì?” Quý Thành Lương sửng sốt.
“Người mất tích đều đã chết, An Ba Cốc, Hình Nô, Nhĩ Mã Hồn, không có kẻ nào ngoại lệ.” Thẩm Luyện nói với giọng điệu bình tĩnh. “Truyền lệnh xuống dưới, để cho các huynh đệ tra theo hướng đầu mục mật thám Địch Lỗ Nhĩ Mã Hồn cấu kết với đám quỷ tu thôn tặc đang ẩn núp làm loạn, bắt cóc Phụng Thánh Phu Nhân.”
“Tra đến đâu?” Quý Thành Lương hỏi.
Thẩm Luyện chậm rãi xoay người, ánh mắt sắc bén: “Bằng chứng.”
Quý Thành Lương hơi ngẩn ra, “Nhưng mấy ngày trước Nhĩ Mã Hồn đã bị An Trùng Cửu giết chết.”
“Trời biết đất biết, ngươi biết ta biết.” Thẩm Luyện nói.
“Đã hiểu.”
Quý Thành Lương gật đầu, quay người rời đi.
Chỉ chốc lát sau, hai đại đội truy bắt của Phi Ngư Vệ toàn thể xuất động, tản ra toàn thành, không ngừng từ đủ mọi nơi bắt được những tên nghi phạm thân mang tà khí, nếu có phản kháng, trực tiếp được nhận một đao.