Nhìn thi thể không có da mặt nằm dưới hố đất, Tần Hà lâm vào trầm tư ngắn ngủi.
Nếu không phải thuật xác định mục tiêu đã xác định rõ, bộ thi thể này chính là Ngọc Vương, Tần Hà nhất định sẽ cho là Ngọc Vương mượn xác chơi trò Kim tàm thoát xác.
Hắn chỉ là bớt thời gian về nhà tắm rửa một cái, dẫn bò ra, người chết thì thôi, da mặt lại còn bị lột đi?
Chuyện này là sao?
Lột da mặt không biết bao nhiêu người, đến da mặt bản thân cũng bị lột đi?
Nhưng mà, đối với những chuyện nghĩ không ra, Tần Hà từ trước đến nay đều là nghĩ ra thì nghĩ, không nghĩ ra thì cứ đốt đi rồi nghĩ tiếp.
Nếu như đốt xong rồi mà vẫn không hiểu được, thì đó chính là ý trời, giao cho ông trời suy nghĩ thôi.
Túi vải vàng mở ra, bao lại thi thể, Tần Hà lại bước lên hành trình trở về.
...
Kinh thành giới nghiêm, bến tàu đương nhiên cũng ngập tràn không khí khẩn trương.
Phi Ngư Vệ cùng Binh mã ty Ngũ thành gần như là đào sâu ba thước đất, phàm là nơi người có thể ẩn náu đều lục tung ra hết, ngay cả thủy vận trên sông cũng bị cắt đứt. Toàn bộ bến tàu nháo đến gà bay chó chạy, gặp người liền đặt câu hỏi, nếu như ấp úng không thể trả lời, trực tiếp đè xuống rồi nói tiếp.
Chưa đến nửa ngày, tất cả các nhà tù ở trong kinh thành đều đã giam đầy người.
Nhân thủ không đủ, ngay cả thiêu thi đường đều bị tạm thời điều đến bến tàu, phân công canh giữ mấy giao lộ.
Nguỵ Vũ cầm một chồng bức họa thật dày, đang mang theo ba tên học đồ thiêu thi đi bắt người.
Từ xa y đã trông thấy Tần Hà đang cưỡi bò đi tới.
Quan sát kỹ con bò kia, đôi mắt y lập tức sáng lên như mắt chó.
Đúng là con bê kia không sai!
Lại nhìn Tần Hà, dáng người gần như giống hệt Thanh Ngưu Đại Tiên.
Lần này chắc chắn rồi.
Đại hòa thượng ở trong chiếu ngục đã khai báo rõ ràng, Thanh Ngưu Đại Tiên chính là cưỡi con bê này đụng y.
Lần trước nó còn đi ị cho mình nặn phân, có hóa thành tro Nguỵ Vũ cũng sẽ nhận ra.
Nguỵ Vũ đứng bật dậy, nghiến răng ken két, chỉ vào Tần Hà rồi nói với ba tên học đồ bên cạnh: “Trông thấy tên khả nghi kia không, mang hắn tới đây thẩm vấn.”
“Vâng.”
Ba người liếc nhìn nhau một cái, vội vàng tiến lên bắt người.
Một người bắt lấy người bán hàng rong bên trái Tần Hà.
Một người bắt lấy một ông lão bên phải Tần Hà.
Một người bắt lấy một bà lão đằng sau Tần Hà.
Tú xuân đao ra khỏi vỏ, không người nào dám phản kháng, rất nhanh, người bán hàng rong, ông lão cùng bà lão thấp thỏm sợ hãi đã bị giải đến trước mặt Nguỵ Vũ.
Tần Hà cưỡi bò không người hỏi han, ung dung nhàn nhã đi qua, nhếch miệng nở nụ cười, hướng về phía Nguỵ Vũ chào hỏi: “Chào Ngụy quan gia!”
Nguỵ Vũ: “...”
“Cmn, các ngươi bị cái quái gì vậy?! Những người này... trông giống kẻ khả nghi à?” Nguỵ Vũ lập tức nổi giận, chỉ vào người bán hàng rong, ông lão cùng bà lão, tức giận đến run cả tay.
“Nhưng mà Vũ ca, trừ bọn họ ra cũng chỉ có một người cưỡi trâu a.” Một tên học đồ thiêu thi chỉ vào bóng lưng Tần Hà, trả lời.
“Cũng chỉ có tên cưỡi trâu kia?!” Giọng nói Nguỵ Vũ lập tức trở nên bén nhọn, kêu lên: “Chẳng lẽ các ngươi cảm thấy, cái tên cưỡi trâu kia không khả nghi bằng ba người này sao?”
Ba người nhìn nhau một cái, trong mắt đầy sự khó hiểu, đồng thời lắc đầu.
“Không cảm thấy nha.”
“Bình thường a.”
“Cũng ổn mà.”
Tròng mắt Nguỵ Vũ đều sắp rớt ra ngoài, nói với vẻ khó tin: “Không phải, các ngươi xem kỹ hắn chưa, hắn chính là đang cưỡi ngưu a, không phải ngựa chả phải lừa, cũng chẳng phải là con la, hắn cưỡi chính là ngưu! Ngưu!!”
Đến câu cuối, Nguỵ Vũ nhấn mạnh.
“Cưỡi ngưu có cái gì không đúng à?” Một tên học đồ càng lộ vẻ nghi hoặc.
Hai tên học đồ còn lại cũng đầu đầy dấu hỏi chấm nhìn về phía Nguỵ Vũ.
Nguỵ Vũ chỉ cảm thấy như có một luồng khí nghẹn lại trong cổ họng, thiếu chút nữa đã phun ra một búng máu, không nói hai lời lập tức lấy ra một bức họa, chỉ vào tranh, nói: “Đây là Thanh Ngưu Đại Tiên chúng ta đang truy nã, đại tiên cưỡi ngưu, ngưu! Đều là ngưu! Không phải ngựa, cũng không phải lừa, càng không phải là con la, là ngưu!”
Ba người nghe xong, lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đồng thanh hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Phốc”
“Khụ khụ khụ.”
Ngụy Vũ không thể đỡ nổi, nước bọt trực tiếp phun ra từ lỗ mũi, bị sặc.
“Vũ ca, ngươi không sao chứ?”
“Vũ ca, ngươi thế nào?”
Ba người cả kinh, vội vàng quan tâm hỏi han.
“Ta không sao.”
Nguỵ Vũ hít sâu vài hơi, cố gắng bình tĩnh lại, nói: “Các ngươi canh giữ ở đây a, ta đi tìm sư thúc một chút.”
Nói xong y liền bước nhanh rời đi, vượt qua Tần Hà đi đến một đầu đường khác.
Tần Hà trông thấy y, nhếch miệng nở nụ cười, lại lên tiếng chào hỏi: “Chào Ngụy quan gia.”
Nguỵ Vũ không để ý tới hắn, bước nhanh hơn, trông như là cô vợ nhỏ đang giận hờn.
Sư thúc của Nguỵ Vũ là một quan thiêu thi sáu đồng tiền, là một trong số những người có thâm niên nhất ở thiêu thi đường, tên là Cung Thiên Hành, trông thấy Nguỵ Vũ bước nhanh đi tới, Cung Thiên Hành hỏi: “Tiểu Vũ sao lại tới đây?”
“Cung thúc, ta phát hiện một người vô cùng khả nghi, chính là hắn.” Nguỵ Vũ chỉ thẳng vào Tần Hà.
Cung Thiên Hành quan sát một lát, gật gật đầu, “Ân, lén lén lút lút, trông cũng không phải người tốt.”
Sau đó liền chỉ tay về phía Tần Hà: “Ngươi qua đây!”
Tần Hà sững sờ, chỉ vào mình hỏi: “Quan gia đang bảo ta à?”
“Không phải ngươi.” Cung Thiên Hành chếch ngón tay sang bên cạnh, chỉ vào một thằng nhóc mặc áo xanh đằng sau hông Tần Hà, nói:” Ngươi, lén lén lút lút trốn sau lưng bò, cho là ta không thấy ngươi đúng không, qua đây!”
Thằng nhóc áo xanh biến sắc, lập tức đã bị giải đến trước mặt Cung Thiên Hành.
Nguỵ Vũ: “....”
“Sư thúc, tên cưỡi trâu này không phải trông càng khả nghi hơn sao?” Nguỵ Vũ lộ vẻ hoài nghi nhân sinh, nói xong còn mở ra bức tranh vẽ Thanh Ngưu Đại Tiên, chỉ chỉ thanh ngưu trong tranh.
“Thanh Ngưu Đại Tiên?” Cung Thiên Hành sửng sốt, quan sát Tần Hà một lượt rồi nói: “Nhưng thanh ngưu không phải là trâu đen à, đây là bò vàng nha.”
“Pháp Hải cung khai, Thanh Ngưu Đại Tiên chính là cưỡi bò vàng, hơn nữa chính là con này!!” Nguỵ Vũ nói, nói đến cuối câu, y gần như là gằn rõ từng chữ, ý tứ không cần nói cũng biết.
“Vậy thì đúng là khả nghi.” Cung Thiên Hành chậm rãi gật đầu, sau đó chỉ vào Tần Hà, nói: “Ngươi, xuống bò, tới đây!”
Nguỵ Vũ thấy vậy, thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng đúng.
“Nói ta sao?”
Tần Hà sững sờ.
“Không sai, chính là ngươi.” Cung Thiên Hành nói.
“Được rồi.”
Tần Hà vội vàng xoay người xuống bò, dắt bò đi tới.
Cung Thiên Hành chỉ vào còn bê: “Ngươi thành thành thật thật trả lời cho ta, vì sao ngươi lại cưỡi bò của Thanh Ngưu Đại Tiên?!”
“Cứu mạng a.”
Nguỵ Vũ nghe vậy, lập tức ôm đầu ngồi sụp xuống đất, đầu ong ong.
Thế giới này, đột nhiên trở nên lạ lẫm.
“Quan gia, con bò này là do Ngưu Hành Miêu Ký Miêu lão bản bồi thường cho ta, bò của ông ta đụng ta bị thương, hơn nữa chúng ta còn xem như người một nhà nha.” Tần Hà đã sớm chuẩn bị sẵn lý do khoái thác, nói xong vừa cười vừa lấy đồng tiền ngọn lửa mạ vàng kia ra.
Cung Thiên Hành xem xét, lập tức liền nhận ra Tần Hà, “Ta còn bảo sao trông ngươi quen quen, hóa ra là ngươi a, vậy thì không có vấn đề gì, ngươi đi đi.”
“Tốt a, cảm ơn quan gia, tạm biệt quan gia.”
Tần Hà lại cưỡi lên lưng bò, trước khi rời đi hắn nhếch miệng nở nụ cười với Nguỵ Vũ đang ngồi xổm dưới đất, nói: “Cũng tạm biệt Ngụy quan gia nha.”
Nói xong, hắn vỗ lên lưng bò một cái, một người một bò liền bước nhanh đi xa.
“Rốt cuộc thì các ngươi bị sao vậy?”
Nguỵ Vũ trực tiếp bùng nổ, chỉ vào bóng lưng Tần Hà hô to: “Hắn là Thanh Ngưu Đại Tiên, hắn là Thanh Ngưu Đại Tiên, hắn là Thanh Ngưu Đại Tiên!”
Cung Thiên Hành sững sờ một lát, nói: “Hắn chính là một tên thợ thiêu thi, ngươi cùng ta đều biết hắn, sao có thể là Thanh Ngưu Đại Tiên được, chuyện này ngươi có chứng cứ không?”
Nguỵ Vũ gần như sụp đổ, “Mới mẻ, quá mới mẻ a, quốc triều hơn ba trăm năm, Phi Ngư Vệ chúng ta từ khi nào bắt người thẩm vấn còn cần có chứng cứ?”
Cung Thiên Hành bị hỏi đến sắc mặt cứng đờ, vội vàng trấn an: “Tiểu Vũ, đừng kích động, vậy vậy vậy... vậy sư thúc lập tức đi bắt hắn lại thẩm vấn, ngươi đừng kích động, được không?”
“Không phải... Vấn đề ở đây là có bắt hắn hay không à?”
Nguỵ Vũ trực tiếp sụp đổ, “Vấn đề là phản ứng của các ngươi tại sao lại kỳ lạ như vậy a, điểm chú ý vì cái gì lại lệch đi như vậy, chuyện rõ ràng rành ngay trước mắt, tất cả các ngươi lại đều làm như không nhìn thấy.”
Cung Thiên Hành lập tức lộ vẻ khó hiểu, nhìn xung quanh, hỏi: “Chúng ta có vấn đề sao?”
Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng mọi người đều nhìn về phía Nguỵ Vũ, cả khuôn mặt đều tràn đầy sự khó hiểu.
Nguỵ Vũ bị ánh mắt của mọi người kích thích, trạng thái như là bị điên, “Chắc chắn là các ngươi có vấn đề, các ngươi đều có vấn đề, các ngươi kỳ lạ, quá vô lý, nếu các ngươi không có vấn đề, đó chính là...”
Nói đến câu cuối, Nguỵ Vũ đột nhiên im bặt, cơ mặt vặn vẹo chậm rãi thả lỏng ra.
Qua một hồi lâu sau, y lẩm bẩm một câu: “Ta có vấn đề?”
.....