“Rốt cuộc thì nhân quả là gì?” Trên đường trở về, Tần Hà không khỏi suy tư.
Bồ tát sợ nhân, chúng sinh sợ quả, cái gọi là nhân quả này, ngay cả Thần Phật cũng phải e ngại, nhân quả sâu, ngay cả thuật che đậy Thiên Cơ đều mất đi tác dụng.
Nhưng điều khiến cho Tần Hà không thể hiểu được chính là, tại sao giữa hắn cùng Nguỵ Vũ lại có nhân quả sâu như vậy?
Tất cả những sự khác thường của hắn ở trong mắt Nguỵ Vũ đều thể hiện rõ ràng.
Nếu như nói nhân quả là quen biết, thì như vậy cũng không đúng, hắn cùng Nguỵ Vũ thật ra cũng không hề quen thuộc, chỉ là có vài lần duyên phận gặp gỡ.
Chẳng lẽ là ở giữa có người bắt cầu dắt mối?
Không nghĩ ra, Tần Hà cũng lười suy nghĩ thêm, nói tóm lại, thuật che đậy Thiên Cơ vẫn khá là lợi hại, có mấy con cá lọt lưới cũng chẳng ảnh hưởng đến việc trọng đại.
Trở lại lò hỏa táng, Dương Bạch Đầu tiến đến, nhỏ giọng nói với Tần Hà: “Tần Hà, đơn việc lần trước kia đã lòi đuôi ra rồi?”
“Như thế nào?” Tần Hà hỏi, đơn việc lần trước, chính là xử lý việc Cao gia cùng Kiều gia bị hung thi tập kích mất đầu.
“Cao gia cùng Kiều gia đều lại có người bị tập kích, chết hai, bộ hung thi kia chính là đang nhằm vào Cao gia cùng Kiều gia, tùy lúc giết người.” Dương Bạch Đầu nói, sau đó xoa xoa tay hỏi: “Thế nào, có hứng thú đi tiếp một chuyến hay không?”
“Cho bao nhiêu bạc?” Tần Hà hỏi lại.
Dương Bạch Đầu xòe bàn tay ra, năm trăm lượng.
“Bề bộn nhiều việc, không rảnh.”
Tần Hà đi thẳng, đã chết người mới trả năm trăm lượng, vậy chứng minh là chuyện này cũng chưa gấp lắm. nếu thật sự sốt ruột thì nửa gia tài cũng không tiếc.
“Vậy ngươi ra giá gì?” Dương Bạch Đầu hỏi.
“10 vạn lượng bạc trắng.” Tiếng nói Tần Hà vọng lại.
Trên mặt Dương Bạch Đầu lập tức lộ vẻ nuối tiếc, nói thầm: “Quả nhiên là người tài ba thì càng kỳ quặc nha, năm trăm lượng đã có thể bao hoa khôi, vậy mà vẫn còn chướng mắt.”
....
Mấy canh giờ sau, màn đêm buông xuống, lò hỏa táng thành đông lại nghênh đón một đêm tuyết rơi.
Số lượng ăn mày lưu dân bị chết đói chết rét cũng nhiều hơn, Binh mã ty kéo tới bảy, tám chiếc xe thồ lớn.
Tần Hà theo thường lệ chọn lấy hai bộ thi thể, đóng cửa thiêu thi.
Cộng thêm thi thể của Ngọc Vương, Khách Thị cùng với bộ thi cương chưa đốt xong, tất cả là năm bộ thi thể.
Thi thể của Ngọc Vương cùng Khách Thị được thanh lý rồi bỏ vào lò trước.
Lửa trong lò cháy bừng bừng, thi thể rất nhanh đã than hóa.
Đốt chừng nửa canh giờ, rối bóng bắt đầu biểu diễn.
Khách Thị là người huyện Định Hưng, xuất thân từ một gia đình khá giả, trong nhà có mấy chục mẫu đất, tuy không thể nói là giàu có nhưng so với người bình thường thì vẫn khá hơn nhiều.
Người một nhà ăn no mặc ấm, còn có thể thuê được đầy tớ.
Phụ mẫu Khách Thị không có nhi tử, chỉ sinh được hai tỷ muội Khách Thị.
Khách Thị từ nhỏ đã không chịu ràng buộc, cộng thêm là gia đình nhà nông, không chú ý nhiều lễ tiết như nhà giàu, cho nên từ nhỏ Khách Thị đã tương đối thoải mái tự do, bạo dạn, hơn nữa rất biết tính toán.
Đến khi lớn lên, mặc dù Khách Thị không thể coi là xinh đẹp, nhưng đó là tiêu chuẩn của Tần Hà, đặt ở thôn quê, cũng có thể coi là tiểu mỹ nhân trong mười dặm tám thôn.
Đám du thủ du thực vốn đã thèm muốn Khách Thị, mà Khách Thị thì sao, cũng không chú ý giữ gìn, dù sao chính là làn thu thủy kia liền giống như là rau cải bó xôi mùa thu, đi đâu cũng có thể đưa một giỏ, có thể đưa cho bất cứ ai.
Điều này dẫn đến Khách Thị bị đánh giá không tốt.
Một nữ tử bị đánh giá không tốt, nếu như lập gia đình thì chỉ có thể làm thiếp, hoặc là làm vợ hai, hoặc là gả cho mấy kẻ tàn phế.
Phụ mẫu Khách Thị đau lòng ấu nữ, xem xét tình hình này, quên đi, không gả chồng, đổi thành tuyển người ở rể.
Khánh gia không có nhi tử, tuyển người ở rể còn có thể kế tục hương hỏa.
Tuyển ai ở rể?
Đầy tớ trong nhà, tên là Hầu Đại Vận.
Hầu Đại Vận là một người thành thật, siêng năng chăm chỉ, làm việc cũng rất khỏe, cũng là một người giỏi trồng trọt, mấy chục mẫu đất trong nhà đều do một mình y làm.
Phụ mẫu của Khách Thị cũng là người thành thật, trong lòng cũng vừa ý tên đầy tớ này, nữ nhi tính tình tự do thoải mái, vậy thì tuyển một người con rể thành thật, như vậy cuộc sống sau này mới có thể yên ổn.
Hiểu rõ Hầu Đại Vận, chọn y, nữ nhi mới không phải chịu thiệt thòi.
Khách Thị đương nhiên là không ưng Hầu Đại Vận, nhưng vấn đề là không thể lựa chọn a.
Thế là cứ nửa chối nửa thuận theo như vậy, Khách Thị cùng Hầu Đại Vận kết làm phu thê.
Thời gian ban đầu còn có thể miễn cưỡng an ổn, nhưng lâu dần, Khách Thị đã không chịu nổi cô đơn.
Đừng nói là nói lời ngon tiếng ngọt, đánh một gậy xuống cũng không thể bức được Hầu Đại Vận phóng ra một cái rắm, cực kỳ nhàm chán vô vị.
Lúc ban đầu Khách Thị vẫn là lén lút, nhưng sau khi phụ mẫu lần lượt bệnh chết, Khách Thị đã hoàn toàn buông thả.
Hay lắm.
Khách gia phải nói là cực kỳ náo nhiệt.
Mỗi ngày đổi người tới, ban ngày một người đi vào, buổi tối hai người đi ra.
Loại người gì cũng có, du côn lưu manh, tiểu sinh vô lại.
Khách Thị giống như là mở hậu cung, còn thiếu chưa tự phong cho mình là “Võ Tắc Thiên”.
Sau một thời gian, các hương thân phụ lão cảm thấy mất hết mặt mũi, đứng ra chủ trì công đạo, muốn “nhét Khách Thị vào lồng heo dìm xuống nước”.
Khách Thị nghe được phong thanh, bị dọa sợ, lập tức bán hết gia sản lấy tiền, mang vàng bạc chạy trốn, nương nhờ vào người cô đang làm nữ quản gia ở Vương Phủ.
Điều kỳ ba chính là, khi Khách Thị chạy trốn còn dẫn theo cả Hẩu Đại Vận.
Tuy là không ưng nhưng cũng không coi là hận.
Mà Hầu Đại Vận thì lại càng kỳ ba, người một nhà vẫn là người một nhà.
Một năm sau, Khách Thị sinh một nhi tử.
Ngay vào lúc Khách Thị đang trong thời gian cho con bú, cơ hội để vận số Khách Thị lên như diều gặp gió đã tới.
Vương Phủ nơi cô của Khách Thị đang làm hạ sinh thế tử, cho nên muốn tìm một nhũ mẫu, người cô đang làm nữ quản gia liền giới thiệu Khách Thị đến làm.
Khách Thị thì sao, có điều kiện cho sữa hơn hẳn so với những người khác, quá ngũ quan trảm lục tướng, thành công được chọn, trở thành nhũ mẫu của thế tử.
Thế tử này là ai?
Chính là đương kim Thánh Thượng.
Ôm lên Thế tử Hoàng gia, chỉ cần không có chuyện gì ngoài ý muốn, sau này sẽ là Hoàng đế Đại Lê, thân là nhũ mẫu, sinh hoạt của Khách Thị đương nhiên cũng thay đổi nghiêng trời lệch đất, điều này cũng dần dần làm cho Khách Thị sinh ra dục vọng, chỉ có điều lúc này Khách Thị không có năng lực để hoàn thành dục vọng của mình.
Từ cổ chí kim, nhũ mẫu Hoàng tộc nhiều không kể xiết, đại đa số nhũ mẫu cuối cùng cũng chỉ khá hơn hạ nhân một chút mà thôi, đến lúc tuổi già có chút ít tiền đã là rất tốt rồi.
Sự phân tầng giai cấp nghiêm ngặt không dễ dàng phá vỡ.
Ài, lúc này lại có một người xuất hiện.
Ai? Quỷ tu Ngọc Vương.
Vào thời điểm ấy, Ngọc Vương cũng chỉ là một tiểu lâu la, còn cách rất xa để có thể nói là mạnh, nhưng y lại có được “kỹ năng làm đẹp”, một tới hai đi, hai người móc nối với nhau.
Đương nhiên cũng phải nói lại, Ngọc Vương nhắm vào Khách Thị hoàn toàn chỉ là tung ra lưới lớn, gần như mỗi kẻ quyền quý mà Ngọc Vương có thể leo lên đều mạnh hơn so với Khách Thị.
Nhưng có câu nói, có lòng trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu mọc xanh.
Người khác đều không thành công, ngược lại Khách Thị lại quyền khuynh thiên hạ, khiến cho y có được hồi báo lớn nhất.
Có Ngọc Vương trợ giúp.
Chuyện sau đó tiền văn cũng đã nói qua.
Hoàng Nhi Gia ba tuổi, Khách Thị mười tám.
Hoàng Nhi Gia mười tuổi, Khách Thị mười tám.
Hoàng Nhi Gia mười bảy tuổi, Khách Thị vẫn là mười tám.
Hơn nữa vẫn còn duy trì nhiệm vụ, sữa cực kỳ dồi dào, mười bảy tuổi rồi vẫn chưa uống xong.
Chi tiết không thể tường thuật, dù sao thì chuyện chính là như vậy.
Thẩm phán cân nặng, người khoác áo choàng đen mở miệng vàng: “Vốn là loài chim tầm thường trong thế tục, lại bay lên đầu cành sắm vai phượng hoàng, phượng bào gia thân Thánh tâm quyến, tiếc rằng tuế nguyệt khiến người già đi, lột diện ngàn người đổi một gương mặt, lột mặt vạn người đổi một tấm da, mặc cho ngươi hết sức xinh đẹp yêu kiều, cũng khó che giấu được tâm địa như rắn rết.”
Phần thưởng kép: « Hiển Thần Thuật », đèn nhiếp phách.