Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 163 - Chương 163 - Hiển Thần Thuật

Chương 163 - Hiển Thần Thuật
Chương 163 - Hiển Thần Thuật

Tần Hà vừa trông thấy phần thưởng này, liền cực kỳ kích động.

Đầu tiên là đèn nhiếp phách, không cần nhiều lời, xếp hạng thứ bảy trong cửu khí trấn thi.

Ngoại trừ Trấn thi đan cùng Ấn vãng sinh ở phía sau, nó là vật có cấp bậc cao nhất, quá trình chế tạo ra nó còn khó khăn hơn chế tạo ra Chuông ngựa gấp mấy lần.

Ngay cả thiêu thi đường Phi Ngư Vệ, nơi đốt thi có đẳng cấp cao nhất ở Đại Lê, cùng sử dụng đèn nhiếp phách.

Về phần hiệu quả thì càng không cần phải nói.

Một cái Chuông ngựa đã để cho thi thể ở trong lò hỏa táng an tĩnh, đừng nói tấn công người, ngay cả động đậy cũng không có.

Mỗi đêm đều an lành, đám quan sai trực ban Từ Trường Thọ cũng bắt đầu được ngủ nguyên cả đêm.

Mà đèn nhiếp nhách còn mạnh hơn cả Chuông ngựa.

Quan trọng nhất là, đây chính là phần thưởng của hắn.

Như vậy!

Liền!

Không!

Coi là!

Ngoại!

Lực!

Này liền vui rồi.

Cái bộ thi cương kia, nếu để hắn tự đốt thì không biết đến ngày tháng năm nào mới đốt xong.

Mà lượng than đá ở lò hỏa táng nói giảm liền giảm, nhiên liệu cung ứng đã bắt đầu khan hiếm.

Hơn nữa lại chỉ có thể đốt vào buổi tối.

Có cái đèn nhiếp phách này, nỗi phiền toái này đã có con đường giải quyết.

Thứ yếu chính là Hiển Thần thuật.

Hiển Thần thuật: Một pháp thuật nhỏ đến từ Chúng Thần ở Thâm Uyên, học tập thuật này, Thần dụ (*) của ngài có thể hiển hóa ở trước chúng sinh.

( Note (*): Thần dụ là lời căn dặn, ý chỉ của thần linh).

Ghi chú: Để sử dụng thuật này cần tiêu hao công đức.

Pháp thuật này cũng trống như Linh âm thuật lần trước, đều là pháp thuật nhỏ của Chúng Thần.

Tuy nói là pháp thuật nhỏ, nhưng nó đến từ Thâm Uyên, có thương hiệu.

Chúng Thần Thâm Uyên, Thâm Uyên thần kỳ, Thâm Uyên vạn năng, thứ đến từ Thâm Uyên, tất nhiên là tinh phẩm.

Khuyết điểm duy nhất chính là cần tiêu hao công đức, điểm này có hơi nhức trứng.

Còn về tác dụng, chính là hiển lộ Thần dụ, chỉ là phương pháp hiển lộ thì không có chú giải rõ ràng, nhưng cơ bản có thể chắc chắn là, cần sử dụng đối với mục tiêu nhất định.

Nhìn về phía bóng lưng đại vương bát đang chuẩn bị xúc tro cốt, lại nhìn công đức đã tăng thêm tới 120, Tần Hà định thử một chút. Hắn tỏa định đại vương bát, ngón tay di chuyển liên tục, viết năm chữ: Nhìn xem phía sau ngươi.

Pháp lực hơi chấn, Hiển Thần thuật phát động, chỉ thấy đại vương bát đang bận rộn bỗng nhiên sững người lại, quay đầu, dáng vẻ như là trông thấy quỷ.

“Ngươi sao vậy?” Tần Hà biết rõ vẫn hỏi, bởi vì hắn cũng không nhìn thấy chữ hiển hóa.

Xem ra, nội dung của Thần dụ chỉ có mục tiêu được chỉ định mới có thể nhìn thấy, người khác không thể thấy được.

“Vừa rồi... Có một hàng chữ xuất hiện.” Đại vương bát nới với giọng điệu không chắc chắn lắm.

“Chữ ra sao?” Tần Hà hỏi tiếp.

“Chữ màu vàng, nhưng chữ viết quá xấu, viết như giun bò.” Đại vương bát hồi tưởng lại, nói.

Tần Hà: “....”

“Gia, chuyện gì xảy ra vậy?” Đại vương bát hỏi.

“Chắc chắn là ngươi có vấn đề, xuất hiện ảo giác.” Tần Hà tức giận trả lời.

“Vậy sao?” Trên mặt đại vương bát lập tức lộ vẻ nghi ngờ.

Tần Hà không để ý tới nó, nhắm mắt nghỉ ngơi, kiểm tra lại điểm công đức trong não hải.

Thế mà thiếu đi một trăm điểm.

Cái thứ này tiêu hao khá lớn a.

Miếu Nhàn Vân tích góp cả mấy này, mới đủ một lần hiển lộ Thần dụ.

Tần Hà lập tức lại rầu rĩ, tích góp công đức đúng là không hề dễ a.

Thu vào thì khó, mà tiêu hao lại là chuyện trong nháy mắt.

Phải nghĩ cách mới được.

Ngôi miếu hoang tu sửa lại kia, đừng nói là có công đức, đến bây giờ ngay cả một người cầu nguyện cũng không có.

Thế đạo gian nan.

Bách tính kham khổ, Thần cũng khổ a.

Nhưng đúng lúc này, Tần Hà đột nhiên mở bừng mắt ra, đôi mắt sáng bừng như mắt chó.

Đập tay một cái, người đã lao ra ngoài qua lỗ thoát khói.

Đại vương bát cùng con bê giật mình, cả khuôn mặt đều lộ vẻ khó hiểu.

.....

Thời gian trở về trước.

Ở ngoài Miếu Thanh Ngưu Tiên Nhân, Hầu Tiểu Lục ăn mặc mỏng manh, trên tóc cùng lông mày đều là tuyết đọng, khuôn mặt tái đen vì rét lạnh, răng va lập cập vào nhau không ngừng, lảo đảo bước trên mặt tuyết.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, Hầu Tiểu Lục cảm thấy mạng sống của mình chẳng còn bao lâu.

Kể từ khi sư phụ bị Binh mã ty thành đông tóm vào đại lao thì đã không còn tin tức gì nữa, Hầu Tiểu Lục bỗng nhiên mất đi sư phụ che chở, chỉ có thể dựa vào kỹ thuật trộm cắp không thể coi là thông thạo của mình để sống qua ngày.

May mắn một chút thì trộm một lần có thể sống được mấy ngày, xui xẻo thì vài ngày cũng không trộm được cái gì, thậm chí còn bị đánh một trận.

Một trận tuyết lớn, khiến việc trộm cắp cũng khó hơn rất nhiều.

Đất tuyết lưu lại dấu vết, không dễ dàng chạy thoát, cộng thêm người qua lại đều đi vội vàng, đối tượng có thể trộm đồ cũng ít đi.

Ngay buổi sáng hôm nay Hầu Tiểu Lục cũng vừa mới bị thất thủ, trả lại đồ bị cướp không nói, còn bị đánh cho một trận, ngay cả quần áo cũng bị lột đi.

Trời đông rét buốt, Hầu Tiểu Lục đã hai ngày không ăn gì, cậu đang định quay trở về điểm dừng chân của mình, kết quả cả bốn cổng thành đột nhiên bị đóng lại, không cho bất cứ kẻ nào ra vào.

Nhà dột còn gặp mưa, thuyền trễ lại gặp ngược gió.

Sự biến đổi đột ngột đã đẩy Hầu Tiểu Lục vào sinh tử tuyệt cảnh.

Cơ thể gần như bị đông cứng, lại không có sức lực đi trộm đồ, rất nhanh cậu đã đi đến thời khắc cuối cùng.

Ý thức của Hầu Tiểu Lục bắt đầu mơ hồ, chỉ còn sót lại một tia bản năng cầu sinh đang vất vả chống đỡ.

Đi tới, đi tới, Hầu Tiểu Lục bỗng trông thấy bên đường có một ngôi miếu, hơi do dự một chút, cậu tiến vào.

Hành tẩu giang hồ, mọi người đều thủ một câu, đó là “Thà ngủ mộ hoang, không được ở miếu hoang”.

Sư phụ cũng đã từng nói với hắn, ở mộ hoang thì cùng lắm là bị nháo quỷ, nhưng nếu ở miếu hoang chính là đi vào quỷ môn quan, đó là nơi yêu ma quỷ quái, tà đạo nhân đồ tụ tập, không có đủ năng lực thì tuyệt đối đừng đi vào.

Hiện có lời đồn, sau khi kinh thành hạ tuyết lớn, lưu dân trong kinh thành đã bắt đầu ăn thịt người.

Nếu là trong miếu có lưu dân ăn thịt người chiếm cứ, đi vào rất có thể là đến dâng đồ ăn.

Nhưng Hầu Tiểu Lục lúc này đã không có sự lựa chọn nào khác, nếu không thể tìm được chỗ tránh gió tuyết, một khi ngã xuống liền không thể bò dậy nữa.

Hầu Tiểu Lục thất tha thất thểu tiến vào trong miếu.

Quan sát bốn phía một lượt, không ngờ nơi này đã được dọn dẹp qua, ở chính giữa treo một bức tranh thờ, phía dưới tranh thờ có một bàn thờ, bên dưới bàn thờ là một cái bồ đoàn.

Dưới ánh sáng phản xạ của ánh trăng trên mặt tuyết, có thể trông thấy bức tranh rõ ràng.

Một tiên nhân đeo mặt nạ đang cưỡi trâu, bên cạnh còn có một hàng chữ: Thanh Ngưu Đại Tiên.

Hầu Tiểu Lục biết Thanh Ngưu Đại Tiên, nghe nói ôn dịch ở huyện Phòng kia, chính là Thanh Ngưu Đại Tiên hiện thân, tạo ra một giếng nước chữa ôn dịch, cứu được ngàn ngàn vạn vạn người.

Là một đại tiên cứu khổ cứu nạn, công đức vô lượng.

Chuyện này đã sớm truyền khắp kinh thành, là chủ đề nóng ở đầu đường cuối ngõ trong thời gian khá dài, thuyết thư diễn ca còn mang Thanh Ngưu Đại Tiên lên sân khấu.

Chỉ là, mặc dù có danh tiếng rất lớn, nhưng Hầu Tiểu Lục lại chưa thấy ai cung phụng Thanh Ngưu Đại Tiên, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy, cũng không biết là ai quét dọn lại miếu, cậu nhớ rõ trước kia nơi này đã bị bỏ hoang.

Nhìn bức họa Thanh Ngưu Đại Tiên, Hầu Tiểu Lục quỳ lên bồ đoàn, với niềm hy vọng trong khoảnh khắc tuyệt vọng, cậu chắp tay trước ngực, cầu nguyện: “Thanh Ngưu Đại Tiên cứu khổ cứu nạn, cầu ngài hiển linh ban cho ta một con đường sống, ban cho ta thứ gì đó có thể ăn, cho dù là trấu cũng được.”

Thanh âm run rẩy của Hầu Tiểu Lục chậm rãi tiêu tán trong tiếng gió lạnh rít gào, bốn phía vắng lặng, quả thật giống như là cậu chưa từng mở miệng cầu nguyện.

Trời vào lúc này như càng lạnh hơn.

Sư phụ đã từng nói với cậu một câu, khi thế đạo đại loạn, thần tiên cũng khó độ.

Nếu cầu Thần bái Phật có tác dụng, thế đạo này cũng đã không loạn.

Hầu Tiểu Lục co người lại, nằm ở trên bồ đoàn, đợi sinh mạng của mình kết thúc.

Đúng lúc này, một tiếng “lạch cạch” vang lên, một thứ gì đó mang theo hơi nóng nện thẳng vào mặt cậu.

Hẩu Tiểu Lục mở mắt ra, cả người sững sờ.

Màn thầu!!

Bình Luận (0)
Comment