Hầu Tiểu Lục lập tức trợn tròn mắt, không thể tin nổi.
Xoa xoa mắt, đúng là màn thầu.
Cậu lập tức nhặt bánh lên ăn như hổ đói, bánh trôi xuống cổ họng, ngọt ngào, nước mắt Hầu Tiểu Lục rơi xuống, cậu thật sự quá đói, đã không rảnh bận tâm rốt cuộc là cái màn thầu này từ đâu tới.
Dù là có người hạ độc ở trong đó, cậu cũng sẽ không chút do dự mà nuốt xuống bụng.
Cắn hai ba miếng, một cái màn thầu đã bị cậu ăn hết, nghẹn đến duỗi dài cổ.
Trong bụng có đồ ăn, đầu óc Hầu Tiểu Lục cũng dần dần khôi phục một chút tỉnh táo, cậu nhìn về phía bức tranh thờ Thanh Ngưu Đại Tiên, trong mắt cậu xuất hiện sự kính sợ cùng nghi hoặc.
Mặc dù cậu vừa cầu xin Thanh Ngưu Đại Tiên ban cho đồ ăn, đồ ăn cũng đã có.
Nhưng vấn đề bây giờ là.... Quá linh a.
Linh đến mức cậu không dám tin.
Hầu Tiểu Lục ngước nhìn phía trên, rỗng tuếch, cái gì cũng không có.
Vậy màn thầu này là từ đâu tới a?
“Cái kia... Tạ Đại Tiên ban ân.” Hầu Tiểu Lục ngập ngập ngừng ngừng làm lễ tạ Thần.
Trên xà nhà, Tần Hà đang ẩn mình trong bóng tối hơi hơi kích động, rốt cuộc thì miếu hoang của mình ở kinh thành cũng đã khai trương.
Não hải nhắc nhở: Công đức +1.
Mặc dù chỉ có một điểm công đức ít ỏi.
Mặc dù Hầu Tiểu Lục chưa đủ thành tâm.
Nhưng... điều này không quan trọng.
Quan trọng là, miếu hoang đã khai trương!
Đại nghiệp công đức của hắn đã khai trương!
Nó không còn là kiểu miếu Nhàn Vân kiếm một đợt rồi sau đó lại không có kia nữa, kinh thành có mấy triệu nhân khẩu, toàn bộ kinh kỳ là gần ngàn vạn người, đây chính là nơi mình thả neo sau này a.
Tần Hà quyết định, phải khen thưởng cho tên trộm may mắn này một chút mới được.
Đêm nay, không quan tâm là cậu ta cầu nguyện điều gì, cho dù là để cho Hoàng Nhi Gia mọc sừng, hắn cũng sẽ thỏa mãn cậu ta.
Chỉ là Hầu Tiểu Lục mới mười một tuổi, e là cũng không thể nghĩ đến điều này, vậy thì đổi cái khác đi, coi như cậu ta muốn làm Thái Tử cũng sẽ thỏa mãn cậu ta.
Chính là hào phóng như vậy, chính là ra sức như thế.
Chính là cái gọi là “ Ngôn tất tín, hành tất quả”.
Tần Hà kiên nhẫn chờ đợi.
Bên dưới, Hầu Tiểu Lục trên mặt tràn đầy nửa tin nửa ngờ, nhìn xung xung cùng trên dưới một lượt, lại dập đầu một cái: “Thanh Ngưu Đại Tiên, ăn một cái màn thầu vẫn còn rất đói, cầu ngài hiển linh, ban thêm một cái màn thầu.”
Nói xong, cậu lại dập đầu.
“Ba!”
Một cái màn thầu rơi trên mặt đất.
Hầu Tiểu Lục thấy vậy, hít một hơi khí lạnh.
Cậu vội vàng ngẩng đầu lên, phía trên vẫn không có ai.
Nhưng mà, cái này, cái này.... Thần Tiên lúc nào linh như vậy a?
Hầu Tiểu Lục mừng rỡ, vội vàng dập đầu: “Tạ ơn Thanh Ngưu Đại Tiên, tạ ơn Thanh Ngưu Đại Tiên!”
Tần Hà nhìn lướt qua não hải.
Công đức +4.
Ài, lần này đã thành tâm hơn rồi!
Trực tiếp tăng gấp bốn lần.
Tiếp đi.
Hầu Tiểu Lục nhanh chóng ăn hết màn thầu, ngước đầu nhìn về phía tranh thờ Thanh Ngưu Đại Tiên, trong mắt lộ ra sự kính sợ rõ ràng, cậu chầm chậm duỗi ra hai ngón tay: “Thanh Ngưu Đại Tiên, có thể ban thêm hai cái màn thầu nữa được không.”
Nói xong, cậu lại dập đầu lần nữa.
“Ba! Ba!”
Hai cái màn thầu rơi trên đất.
Ài, chính là linh như vậy.
Hầu Tiểu Lục lập tức kích động đến không còn có chút nghi ngờ nào, chỉ còn sót lại sự kính sợ.
Lần này, cậu lại chơi trò khôn vặt, thời điểm bái cậu ngẩng đầu lên thật cao, trộm liếc nhìn phía trên.
Nhưng mà, màn thầu đúng thực sự là bỗng dưng xuất hiện, phía trên không có ai.
Công đức +6.
Vẫn còn tăng thêm, lại càng thành tâm hơn rồi.
Tần Hà hết sức hài lòng, thằng nhóc này, không tồi.
Trước đây, công đức nhận được ở miếu Nhàn Vân, bình thường đều là 1 hoặc 2, khá hơn chút thì 3 hoặc 4, cao hơn bốn thì đúng là cực kỳ ít ỏi.
Cũng có thể là liên quan đến tuổi tác.
Tuổi càng nhỏ càng dễ tin.
Tiếp tục.
Hầu Tiểu Lục ăn xong hai cái màn thầu, bụng cũng đã hơi no rồi, cậu sờ sờ cái áo mỏng trên người mình, nói: “Thanh Ngưu Đại Tiên, hiện tại tiểu nhân không có y phục mặc, cầu ngài hiển linh ban cho tiểu nhân một bộ y phục.”
Dập đầu.
“Ba”
Một cái áo bông dày dặn rơi trên mặt đất, mới tinh.
Công đức +7.
Vẫn còn tăng thêm.
“Thanh Ngưu Đại Tiên, tiểu nhân còn muốn một cái quần.”
Tiểu gia hỏa này bắt đầu hơi tham rồi.
Nhưng không sao.
Thỏa mãn.
“Ba!”
Một cái quần rơi trên mặt đất.
Công đức +8.
“Thanh Ngưu Đại Tiên, tiểu nhân muốn giày.”
Thỏa mãn.
“Ba!”
Một đôi giày rơi trên mặt đất.
Công đức +9.
“Thanh Ngưu Đại Tiên, tiểu nhân muốn bạc!”
Thỏa mãn.
“Ba!”
Một thỏi bạc rơi trên mặt đất.
Công đức +10.
Hầu Tiểu Lục nâng lấy nén bạc, kích động đến toàn thân run rẩy.
Một thỏi bạc to gần bằng nửa bàn tay, năm lượng bạc bông tuyết quan đúc, chất lượng thượng phẩm, nếu chỉ ăn màn thầu bột tạp, thỏi bạc này có thể ăn cả một năm.
Một năm nha!
Hầu Tiểu Lục hạnh phúc đến nỗi sắp ngất đi.
Thanh Ngưu Đại Tiên quá linh!
Quả thực quá linh!
Linh đến không thể linh hơn.
Dưới sự kích động tột độ, Hầu Tiểu Lục dập đầu, hai tay giơ cao, hô lớn một tiếng: “Thưa Thanh Ngưu Đại Tiên, tiểu nhân muốn làm Hoàng Đế!”
“Ân?!”
Vừa dứt câu, Hầu Tiểu Lục đã nghe thấy phía trên tranh thờ vang lên một tiếng ân khe khẽ.
Hầu Tiểu Lục sững sờ, vội vàng ngẩng đầu, nhưng là vẫn không thấy bất cứ thứ gì, đúng lúc này có một con quạ bay ngang qua, “Quạ quạ quạ quạ quạ......”
“Hóa ra là quạ đen.” Hầu Tiểu Lục vỗ vỗ ngực.
Tần Hà cũng vỗ ngực một cái: “Cmn, nguy hiểm thật!”
May là tên nhóc này nói là Hoàng Đế, không phải Thái Tử.
Ân, như vậy có thể không tính.
Sau này không thể tùy tiện dựng cờ (*), vạn nhất nói trúng thì nên cho hay là không cho?
(Note (*) Lập cờ, ngôn ngữ mạng, có thể hiểu là một người sẽ bị vả mặt bởi những gì anh ta đã nói, kiểu như miệng quạ đen.)
Hoàng Đế, cái này trước mắt có độ khó hơi cao.
Quan trọng là, cái Hoàng Cung kia giống như là một cái mai rùa đen, hắn không dễ đi vào.
Chỉ giết Khách Thị mà còn phải đợi bà ta xuất cung mới có thể hạ thủ.
“Cái kia... Thanh Ngưu Đại Tiên, vừa rồi tiểu nhân chỉ là nói đùa, ngài tuyệt đối đừng coi là thật, chỉ cần ngài phù hộ tiểu nhân có thể ăn được màn thầu, tiều nhân đã thỏa mãn rồi.” Hầu Tiểu Lục ngượng ngùng nói với tranh thờ Thanh Ngưu Đại Tiên, đây là lời thật lòng của cậu.
Hoàng Đế?
Từ xưa đến nay, ngoài trừ sinh ra làm hoàng tử, cũng chỉ còn lại quyền thần phản tướng là dám mơ ước.
Hơn nữa đại đa số cũng chỉ là mơ ước mà thôi, dám động thủ thường là không có kết cục tốt.
Trấn không được khí vận này.
Một tên ăn mày nhỏ bé càng đừng có mơ.
Dám nói ra cũng chỉ coi là ngươi quá ngây thơ.
Tần Hà do dự một chút, trực tiếp ném cả túi màn thầu xuống.
Làm không được Hoàng Đế, nhưng ba ngày màn thầu thì ngược lại là có sẵn.
Thỏa mãn.
“Ba!”
Một túi màn thầu rơi xuống đất, Hầu Tiểu Lục lại lần nữa dập đầu tạ ơn.
Công đức +9.
Tần Hà sững sờ.
Sao lại giảm xuống rồi?
Ban nãy còn là 10 a.