“Ai, tên nhóc con tham lam.” Tần Hà lắc đầu, quay người rời đi.
Không thể cho thêm, một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân, nếu còn cho thêm nữa, Hầu Tiểu Lục có thể sẽ ỷ vào việc này.
Như vậy tuyệt đối không thể được.
Cậu ta không đi, chuyện Thanh Ngưu Đại Tiên hiển linh truyền bá ra ngoài như thế nào?
Như thế nào “để đạn bay một hồi” đây?
Tần Hà cho màn thầu cũng không phải là làm từ thiện, có bỏ ra mới có thể nhận lại, không phải sao?
.....
Sau khi rời khỏi Miếu Tiên Nhân, Tần Hà trở về lò hỏa táng, đại vương bát đã bỏ hai bộ thi thể hắn chọn hôm nay vào lò.
Bộ thi cương kia vẫn chưa đốt tiếp được.
Bởi vì hai bộ thi thể kia có hình thể khá cao lớn, cho nên chỉ có thể tiếp tục xếp lại phía sau.
Tần Hà suy nghĩ một chút, sau đó lấy túi vải vàng bỏ thi cương vào, lại đi ra ngoài.
Trải qua một ngày giày vò, toàn bộ kinh thành đều đang run rẩy sợ hãi, ngoại trừ binh sĩ tuần đêm cùng nha thự trực đêm, toàn bộ kinh thành tối đen như mực.
Ngay cả viện quán thanh lâu cực kỳ náo nhiệt vào buổi tối giờ cũng chỉ thắp lên hai ba ngọn đèn nhỏ.
Thiên Tử tức giận, Binh mã ty cùng Phi Ngư Vệ phụng chỉ trắng trợn bắt người.
Nói không sợ đó là giả.
Từ khi Đại Lê lập triều đến nay, Phi Ngư Vệ chính là một thanh đao sắc trong tay Hoàng Đế.
Thanh đao này muốn làm gì Hoàng Đế không thể khống chế được, nhưng Hoàng Đế vừa hạ Thánh Chỉ xuống, thanh đao này sẽ trở nên sắc bén vô song.
Ngươi là quan to tam phẩm, đao này chém xuống, không ai dám thay ngươi đến trước mặt Hoàng Đế cáo ngự trạng.
Đủ loại yêu ma quỷ quái mọi khi vẫn du tẩu trong đêm tối, nay hình như cũng đã đánh hơi thấy sự nguy hiểm, cũng ngủ đông không ra.
Nhưng có một người là ngoại lệ.
Tần Hà.
Hắn vác Tú xuân đao, ung dung nhàn nhã đi đến trước cửa chiếu ngục, khuôn mặt đôm đốp kêu vang một hồi, dạo bước tiến vào.
Lúc này chiếu ngục vẫn đang không ngừng áp giải phạm nhân, ra ra vào vào, Bách Hộ thủ vệ chỉ kiểm tra qua lệnh bài thân phận liền để Tần Hà đi vào.
Tiến vào chiếu ngục dưới lòng đất, Tần Hà rẽ trái rẽ phải, đi đến thiêu thi đường.
Mọi người trong thiêu thi đường đều đang bận rộn, Tần Hà nhìn thoáng qua, phát hiện tên nhãi ranh Nguỵ Vũ lại không ở đây.
Lại trốn việc, gia hỏa này đúng là thích ăn bơ làm biếng a.
Tần Hà không tiến vào, bởi vì chưa tới thời cơ, nhưng cũng sắp rồi.
Đợt thi thể đầu tiên đã gần đốt xong, số lượng thi thể còn lại trong nội đường cũng không nhiều, thiêu thi đường đoán chừng cũng sẽ không tăng ca.
Dù sao ban ngày bọn họ cũng đã bận rộn làm việc cả ngày rồi.
Thế là Tần Hà liền nhàn nhã thoải mái đi dạo trong chiếu ngục.
Khá lắm, người quả thực là rất nhiều nha.
Nhà tù đều đã sắp đầy.
Nên nói vẫn phải nói, mặc dù Phi Ngư Vệ thô bạo bắt người, nhưng người có thể bị nhét vào chiếu ngục, thuật vọng khí quét qua, 10 tên thì có 9 tên không hề oan uổng.
Còn lại một tên thì số mệnh vẫn chưa đến tuyệt lộ.
Cái chuyện bắt người này, Phi Ngư Vệ vẫn khá là chuyên nghiệp.
Tất nhiên, cũng có cực ít cực ít người bị bắt một cách vô duyên vô cớ.
Giống như tên hòa thượng mập kia.
Y bị trói ngũ hoa (*) treo lên một thanh gỗ dài, rồi bị một đám quan sai Phi Ngư Vệ gánh đi, lắc qua lắc lại, tiến về phía phòng hành hình.
(Note (*) Trói ngũ hoa là kiểu trói chặt dùng một sợi dây quấn vào cổ và buộc hai cổ tay lại ở sau lưng.)
Dẫn đầu là Bách hộ đội hai đội truy bắt, Thường Ôn, vẻ mặt y rạng rõ, trông như là nông dân chuẩn bị mổ heo ăn Tết vậy.
Một tên yêu nghiệt mặt trắng bỏ trốn, lại bắt về được một tên mập.
Lấy công chuộc tội, quá đẹp.
“Ưm ưm... nhà ngươi Phật”
Đại hòa thượng ra sức giãy dụa, cái đầu trọc lóc lắc loạn, miệng bị bịt chặt gào thét những câu không rõ, khiến cho đám quan sai Phi Ngư Vệ đang khiêng y chân bước không vững, nghiêng tới nghiêng lui.
Hòa thượng này, sức lực cũng khá lớn a.
Tần Hà nghiêng người đi qua, im lặng lắc đầu.
Ra ra vào vào, mấy lần rồi?
Phi Ngư Vệ có tật xấu gì vậy?
Chơi Gia Cát Lượng bảy lần bắt Mạch Hoạch?
Vừa quay đầu lại, ài.
Lại có một người đi tới.
Ai?
Nguỵ Vũ trốn việc.
Thằng nhãi con này còn mừng rỡ hơn cả Thường Ôn, nụ cười trên mặt đã hoàn toàn không thể che giấu, khuôn mặt đầy vẻ thô bỉ.
Tay y đang đẩy một chiếc xe.
Tần Hà nghiêng người nhìn thử.
Khá lắm!!
Đầy một xe phân trâu!
Mối thù phân trâu này đúng là càng kết càng lớn.
Cũng không biết bắt đầu nói từ đâu.
Còn chưa thể chấm dứt.
“Nghiệp chướng a.”
Đưa mắt nhìn theo đại hòa thượng cùng một xe phân trâu lần lượt tiến vào phòng hành hình, Tần Hà lại lắc đầu lần nữa, quay người rời đi.
Lại đi dạo một hồi, một tiếng trầm vang truyền khắp toàn bộ chiếu ngục.
Đôi mắt Tần Hà lập tức sáng lên.
Thiêu thi đường đóng cửa kết thúc công việc.
Lề mề một lát mới đi qua, quả nhiên thiêu thi đường đã đóng cửa.
Cảm ứng được xung quanh không có người, bàn tay Tần Hà biến thành miếng bọt biển, luồn vào bên dưới cửa đá, sau đó dùng sức nâng lên.
Sau khi nâng lên được một khe nhỏ, hắn bỏ túi vải vàng vào trước, sau đó mới “chảy” vào trong.
Súc thân công: Khi ngươi cần, gân cốt và da thịt của ngươi sẽ mềm mại như bông.
Tiến vào thiêu thi đường, quan sát một lượt, Tần Hà mừng thầm.
Thi thể còn lại không nhiều, nhưng cũng được năm bộ.
Chỉ tiếc, vải liệm đều là màu trắng, điều đó có nghĩa là, năm bộ thi thể đó đều là thi thể bản địa.
Sau lần An Ba Cốc giết một đám người ở thiêu thi đường như xắt dưa thái rau, thiêu thi đường đã dần dần bổ sung đủ nhân thủ, thi thể cũng ít khi bị tồn qua đêm.
Nhưng mà năm bộ thi thể cũng đã là kiếm lời.
Càng quan trọng hơn chính là, sau này đốt thi ở thiêu thi đường sẽ không bị giảm phần thưởng nữa.
Tần Hà nở nụ cười, tiến lên gỡ đèn nhiếp phách của thiêu thi đường xuống, lại treo đèn nhiếp phách của mình lên thay thế.
Gần như là giống y hệt nhau, không cẩn thận phân biệt thì căn bản là nhận không ra.
Cất đèn nhiếp phách của thiêu thi đường đi, Tần Hà lại bắt đầu bận rộn.
Đầu tiên là thi cương, hắn chọn bừa một gian phòng thiêu thi rồi đặt thi cương vào trong lò, mở nắp lửa địa hỏa, trực tiếp đốt đi.
Giờ thì không cần lo thiếu nhiên liệu.
Cũng không biết là bộ thi cương này phải đốt bao lâu, bộ mị thi lần trước mất khá nhiều thời gian mới đốt xong.
Tiếp đó chính là năm bộ thi thể trong nội đường.
Xốc lên vải liệm xem xét, trời đất.
Không có bộ nào là hoàn chỉnh.
Có bộ mất đầu, có bộ mất đôi chân, có bộ mất đi toàn bộ bả vai, bộ thảm nhất chính là không còn bụng.
Đúng vậy.
Đã mất toàn bộ vùng bụng.
Ở giữa xương sườn cùng cặp đùi chỉ còn sót lại một dải da thịt nối liền, trông mà giật mình.
Tất cả những vết thương trên năm bộ thi thể đều cực kỳ vuông vức, có thể mơ hồ thấy được những dấu răng cực kỳ sắc bén.
Nói cách khác, những người này rất có thể là bị cùng một thứ đánh giết, cắn một cái đã cắn mất một bộ phận, không có chút dây dưa nào.
Cắn gân xương da thịt như là cắn đậu hũ.
Tần Hà lập tức đau đầu nhức óc, bị cắn đến như vậy, lượng công việc phải làm khá lớn, nên đốt hay là không đây?
Nhưng Tần Hà chỉ chần chờ một giây đã quyết định đốt.
Chỉ cần có điều kiện, nên đốt thì cứ đốt.
Vậy mới là một thợ thiêu thi tích cực, vậy mới là một thợ thiêu thi đạt tiêu chuẩn.
Không có đầu thì khá là xui xẻo.
Tần Hà tự do phát huy, cũng không biết là khắc thành ai.
Sau khi xử lý xong, năm bộ thi thể lần lượt vào lò.
Vừa mới bắt đầu đốt, khá lắm, bùa trấn thi vậy mà liên tiếp bốc cháy.
Không phải hung bình thường, vị biến thành hai khúc kia còn mở mắt ra.
Tần Hà hơi có chút giật mình.
Dưới đèn nhiếp phách, lại ở trước công đức kim thân, có thể biểu hiện ra như vậy cũng là không tầm thường.
Không thể hiểu được, thi thể bản địa sao lại hung như vậy, ở đâu ra?
Nhưng mà, chỉ như vậy tất nhiên là không thể làm khó được Tần Hà, thưởng cho mười cây đinh trấn thi, năm bộ thi thể vừa lòng thỏa ý nằm yên.
Nhưng đúng vào lúc sự chú ý của Tần Hà đang tập trung quan sát thi thể, ở bên cạnh cánh cửa sắt cạnh bên thiêu thi đường, một cái bình gốm không đáng chú ý im hơi lặng tiếng nạy lên một góc.
Ngay sau đó, một tia thi khí cực kỳ nồng đậm chậm rãi chui ra khỏi bình gốm, sau đó tụ lại thành một cái bóng nhạt đến gần như không thể nhìn thấy ở trong bóng tối do ngọn lửa tạo ra, men theo bóng tối ở góc tường chầm chậm phiêu về phía Tần Hà.
Không sai, chính là phiêu.
Nhẹ nhàng như một làn khói, vô thanh vô tức.
Nếu không nhìn kỹ, dù là nó có bay ngang qua trước mặt, cũng chưa hẳn có thể phát hiện ra.
Nhưng Tần Hà lại có cảm ứng, hắn nhanh như chớp xoay người lại, pháp lực toàn thân chấn động.
Cái bóng kia cũng phản ứng cực nhanh, ngay trong nháy mắt khi Tần Hà vừa mới xoay người, nó cũng đã nhanh chóng di chuyển, tránh đi tầm mắt của Tần Hà.
Tần Hà quan sát xung quanh, vẻ mặt tràn đầy sự nghi ngờ.
Cái bóng thấy vậy, lắc đầu vẫy đuôi một hồi, ra vẻ đắc ý, sau đó nó lại vặn vẹo uốn éo, chậm rãi hòa vào trong cái bóng của Tần Hà, biến mất không thấy gì nữa.