Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 167 - Chương 167 - Chương Đại Giáp Cùng Đả Cẩu Bang

Chương 167 - Chương Đại Giáp cùng Đả cẩu bang
Chương 167 - Chương Đại Giáp cùng Đả cẩu bang

Trở lại lò hỏa táng.

Tần Hà hài lòng mãn ý, ngoại trừ việc sẩy tay tiêu diệt đi phân thân của một tồn tại nào đó, những thứ khác đều rất hoàn hảo.

Đổi lại đèn nhiếp phách, sau này thi thể nào đốt khó thì cứ ném sang thiêu thi đường đốt.

Đỡ phải khó chịu vì tiêu hao nhiên liệu ở lò hỏa táng.

Ngoài ra còn có thêm năm bộ thi thể vào lò, cộng thêm hai bộ ở lò hỏa táng, tất cả là bảy bộ.

Lại là một đêm bội thu.

Tần Hà đắc ý gặm một quả trái cây sức mạnh, kịch đèn chiếu của hai bộ thi thể ở lò hỏa táng tới trước.

Không có gì đáng xem, đều là lưu dân từ nơi khác tới, một người là tá điền nghèo khổ, một người là người bán hàng rong bị phá sản.

Cho một quả trái cây sức mạnh cùng với ba năm nội kình.

Tiếp đó chính là năm bộ thi thể ở thiêu thi đường.

Này liền có chút ý tứ.

Nguyên nhân cái chết đúng là bị cắn chết, hung thủ không phải thứ gì khác, chính là con Yêu lang ở bãi tha ma kia.

Không biết trước kia nó là chó hay nó vốn là thuộc loài sói, sau khi đạo hạnh tăng trưởng thì đã biến thành thân sói, hoặc là nó đã thức tỉnh huyết mạch sói.

Nói tóm lại, hiện tại nó là một con sói.

Kích thước của nó cực kỳ lớn, gần như có thể cắn đứt ngang một người chỉ bằng một cú cắn.

Năm người bị cắn kia là một băng nhóm, còn lập ra một đội ngũ dở dở ương ương.

Gọi là Đả cẩu bang.

Cái tên bị cắn ngang bụng kia chính là bang chủ của Đả cẩu bang, tên là Chương Tam Bì, y còn có một biệt danh, gọi là “Chương Đại Giáp” (Cái kẹp bẫy hươu to.).

Từ xưa đến nay, chỉ có lấy sai tên, không có lấy sai biệt danh, cái tên “Chương Đại Giáp” này, nghe liền biết là một thợ săn.

Y là người Thành Bành đất Lỗ, trong nhà đời đời đều là thợ săn, truyền lại tay nghề săn bắn cùng đặt bẫy giỏi, mặc dù cuộc sống vất vả, nhưng vẫn có thể sống qua ngày.

Nhưng trời có lúc gió mây bất trắc, người có lúc họa phúc sớm chiều.

Đất Lỗ gặp hạn nặng, liên tiếp mấy Châu, Phủ xảy ra cháy rừng, khiến cho cả nhà Chương Đại Giáp, cả người, cả nhà ở đều bị thiêu rụi, chỉ có một mình y còn sống sót.

Rừng bị cháy, dã thú trên núi cũng biến mất.

Chương Đại Giáp chỉ có thể rời núi tìm đường sống, tính là đi mấy năm, đợi đến khi dã thú trên núi khôi phục lại thì trở về.

Nhưng năng lực của Chương Đại Giáp chỉ có thể dùng trong việc đi săn, xuống núi, trừ bỏ có sức lực, những việc khác y làm không được, mỗi ngày đều vất vả làm việc, nhưng vẫn thiếu ăn thiếu mặc, không có chỗ ở cố định.

Y nghe người ta nói bến tàu bên Đại Vận Hà tuyển thuyền công, y liền đi đến bến tàu bên Vận Hà.

Nhưng y đã bị đói bụng một thời gian dài, cả người đều trở nên gầy gộc hốc hác, quản sự bến tàu trông thấy dáng vẻ này của y liền trực tiếp đuổi đi.

Đây cũng là chuyện mà đại đa số lưu dân gặp phải, từ mập đói thành gầy, từ gầy biến thành que củi, không quá mười ngày nửa tháng, người đã bị đói đến phế đi.

Thời buổi này, ngoại trừ phú thương, đại địa chủ cùng những kẻ quyền quý, không ai có lương thực dư, người bị phế đi thì chính là một bộ thi thể còn thở, chỉ thiếu đem đi chôn.

Sau đó nữa, Chương Đại Giáp nghe nói Hoàng Đế hạ chỉ cứu tế nạn dân, đã xây dựng một Lưu Dân Doanh ở kinh thành, nơi đó có cháo uống, có đường sống.

Thế là y liền đi theo đại quân lưu dân, vượt qua nhiều nơi, đi tới kinh thành.

Nhưng mà đến khi tiến vào Lưu Dân Doanh y mới biết được, đồ ăn ở bên trong lại không phải là cháo, mà là thịt trắng.

Hoàn toàn chính là mạnh được yếu thua.

Chương Đại Giáp lăn lộn ở trong Lưu Dân Doanh nửa tháng, từng giết người, cũng từng ăn thịt trắng.

Mãi cho đến khi Lưu Dân Doanh bạo loạn, y mới có thể chạy ra.

Sau khi trốn ra được, Chương Đại Giáp ngoài ý muốn phát hiện ra một nơi bảo địa --- Bãi tha ma thành đông, chó hoang ở nơi này đông thành đàn.

Chương Đại Giáp lập tức đã tìm được đường sống, hổ trên núi y còn dám săn, huống gì là chó hoang.

Chỉ cần một sợi dây thừng cùng với một nhánh cây, y đã có thể tạo ra một cái bẫy thòng lọng, chó hoang một khi giẫm phải chắc chắn là sẽ bị treo lên không trung, không bao lâu liền tắt thở.

Dựa vào một thân bản lĩnh, Chương Đại Giáp cuối cùng cũng có thể ăn no, còn là ăn thịt.

Mặc dù là thịt chó cũng được nuôi từ thịt trắng, nhưng so với việc trực tiếp ăn thịt trắng ở Lưu Dân Doanh thì đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Hơn nữa, dù sao đây cũng là thịt, giả làm thịt hươu, thịt hoẵng mang ra chợ bán còn có thể đổi được chút tiền.

Không thể nghi ngờ, Chương Đại Giáp cực kỳ may mắn.

Sau đó, Chương Đại Giáp xem như trải qua một khoảng thời gian tương đối thoải mái, chó hoang đầy khắp núi đồi, có rừng sâu núi thẳm nào có nhiều con mồi như vậy chứ.

Mặc dù cũng thường xuyên bị người nhìn ra y “treo đầu dê bán thịt chó”, bị đuổi khắp đường, thậm chí còn từng bị bắt vào đại lao, suýt chút nữa bị chộp tới chết thay.

Nhưng y cuối cùng là hữu kinh vô hiểm còn sống, lại còn thuê được một ngôi nhà sập xệ, xem như an ổn xuống.

Đám lưu dân thấy Chương Đại Giáp dựa vào săn chó hoang có thể bữa bữa ăn no bụng, đều đỏ mắt, cũng học theo y đi bãi tha ma săn chó hoang.

Nhưng bọn họ nào có năng lực ấy.

Đi vào căn bản chính là đến đưa đồ ăn cho chó.

Những con chó hoang kia đều ăn thịt người để sống, làm gì còn là chó bình thường nữa, chúng còn hung ác hơn sói gấp mấy lần, gặp người liền nhào lên tấn công, lưu dân người nào người nấy gầy như que củi, đánh cũng không lại, trốn cũng không thoát, bầy chó hoang vừa vây lại một cái, chính là tới bao nhiêu chết bấy nhiêu.

Bên trong căn bản là không có con chó nào lạc đàn, đều là kết bè kết đội.

Bằng không sao chúng có thể khiến cho quan phủ xuất binh đến vây quét, kết quả còn bị lưỡng bại câu thương?

Dễ dàng đánh như vậy thì đã sớm không còn chó hoang.

Chương Đại Giáp những thứ khác thì không dám nói, nhưng việc đi săn, bố trí cạm bẫy thì y rất chuyên nghiệp, gia truyền mấy đời, đều sắp có thể ngộ ra đạo giống như Cao Bán Thành.

Phải bố trí bẫy làm sao để có thể một kích trí mạng, còn tạo ra động tĩnh nhỏ không khiến cho bầy chó chú ý, nếu không dù cho coi như săn được, cũng sẽ bị bầy chó giải cứu hoặc kéo thi thể đi.

Nơi nào có thể đi, nơi nào không thể đến, hướng gió thay đổi thì nên đi hướng nào.

Bầy chó ở đâu, lãnh thổ của chúng đại khái là chỗ nào.

Quả hồng mềm nào có thể bóp, bầy chó nào không thể đụng vào.

Bôi thuốc trên bẫy như thế nào, lại làm sao để giấu đi mùi của mình.

Mỗi một việc đều cũng cần có học vấn.

Liều chết chính là rất ngu ngốc, máu không lên não.

Chọi cứng, cũng chỉ là lão thọ tinh thắt cổ, chán sống.

Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, trong thiên hạ có rất nhiều người tài ba, chắc chắn là không chỉ có một mình Chương Đại Giáp biết đi săn, đặt bẫy, nhưng muốn nói là ai sống thoải mái nhất, có thu hoạch nhiều nhất thì chắc chắn Chương Đại Giáp, không ai hơn được.

Xung quanh bãi tha ma vẫn luôn có một đám lưu dân muốn bắt chó hoang để ăn, mặc dù liên tục có thêm người gia nhập vào, nhưng nhân số lại không hề tăng thêm, lượng thịt lấy ra kém xa lượng thịt đưa vào.

Nhưng theo thời gian trôi qua, Chương Đại Giáp đã nhận thấy, tình hình ở bãi tha ma đã xảy ra biến hóa, rõ ràng là bầy chó đã hợp thành một khối, càng ngày càng có sự chỉ huy cùng phối hợp, hơn nữa “Cẩu vương” phụ trách chỉ huy cũng cực kỳ giảo hoạt.

Giống như là những binh tướng trên chiến trường, bầy chó vây lại từ rất xa, chúng còn có thể mai phục, đợi đến khi phát hiện ra thì thường là đã quá muộn, hơn nữa có một vài con chó còn to như con bê, cực kỳ dọa người.

Chương Đại Giáp nhiều lần suýt chút nữa đã bị bao vây, có thể nói là cửu tử nhất sinh.

Thế là cuộc sống của Chương Đại Giáp từ thoải mái đã dần dần lại trở nên chật vật, có đôi khi cả mười ngày nửa tháng y cũng không bắt được một con chó nào.

Càng nghĩ Chương Đại Giáp lại càng cảm thấy, chỉ đơn độc một người là không được.

Lũ chó hoang đã hợp lại thành một khối, y một mình đơn đả độc đấu, sớm muộn gì cũng sẽ phải trả lại số thịt trên thân này.

Làm sao bây giờ?

Đương nhiên là tuyển thủ hạ a.

Ài, đây chính là nguồn gốc của “Đả cẩu bang”.

Quá trình thành lập bang không có gì để nói, chuyện Chương Đại Giáp săn chó giỏi đã sớm truyền ra, vừa gọi một tiếng, đám lưu dân ác đến điên rồi lập tức đứng xếp hàng chờ Chương Đại Giáp lựa chọn.

Chương Đại Giáp chọn vài tên khỏe mạnh có chút đầu óc làm tiểu đầu mục, y chỉ huy ở đằng sau, làm như thế nào, làm ở đâu, khi nào làm, ai bố trí cạm bẫy, ai canh gác, phát hiện nguy hiểm thì phát tín hiệu ra sao,...

Người am hiểu việc săn thú thì sẽ không phải kẻ ngu, huống chi Chương Đại Giáp còn đã từng giết người, ăn thịt người, thực sự có uy phong của một bang chủ. Hiệu quả đương nhiên cũng là không tồi, y dẫn theo một đám người, lại sống thoải mái một thời gian.

Cứ như vậy, Đả cẩu bang cùng đàn chó hoang, Chương Đại Giáp cùng “Lang Vương” kia lại chưa từng gặp mặt, chỉ có hai quân đối chọi với nhau.

Binh đấu với binh, xe đấu với xe, vương không thấy vương.

Bầy chó đông, lưu dân cũng đông, có đầy vật hy sinh.

Song phương ngươi tới ra đi, bày binh bố trận, mỗi bên đều có tính toán, tràng diện càng đánh càng lớn, càng đánh càng thú vị, áp dụng cả ba mươi sáu kế.

Nhưng vấn đề là Yêu lang kia lại không tuân theo quy củ, sau khi bị ăn thiệt thòi lớn nó liền nổi giận, trực tiếp từ Muộn Cung của mình nhảy đến Muộn Cung của Chương Đại Giáp.

Đến một cái “Muộn Cung chém đầu”!

Chính là vào đêm qua, vào lúc Chương Đại Giáp đang cùng mấy tên tiểu đầu mục trong Bang uống rượu ăn thịt, thì nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, mở cửa ra xem.

Hay lắm!

Một cự lang hùng tráng còn to khỏe hơn trâu nước đang đứng ngoài cửa, mắt như đèn lồng, đầy miệng là răng nanh, nó nhe răng về phía năm người: “Đang ăn cơm tối à, cùng ăn a.”

Kết quả cũng không cần phải nói, thực lực chênh lệch quá xa.

Yêu lang liền ăn năm miếng cơm, mỗi người cắn một miếng, tuyệt đối không hề cắn nhiều hơn.

Có tên mất đầu, có tên mất chân, có tên mất tay.

Chương Đại Giáp là thê thảm nhất, gần như đã bị cắn ngang thành hai khúc, mất toàn bộ vùng bụng, mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.

Yêu lang không giảng võ đức a.

Đèn chiếu thu hồn, thẩm phán cân nặng, người khoác áo choàng đen mở miệng vàng: “Khách đến từ núi rừng Thành Bành bao la, Một buổi sáng rơi vào bên cạnh thành đông; Chấn tí cao hô Sở Hán Giới, Giáp hà trận binh thế lưỡng hùng; Tam thập nhị tử phán Ngô Việt, Gia Cát Thần Cơ mượn gió đông (*); Nếu hỏi núi đồi ai xưng Vương, còn phải nhìn xem vô đức Yêu lang.”

Phần thưởng: Bách biến thần y.

(Note (*): Đây là một đoạn thơ trong bài thơ cờ tướng.

Muộn Cung: Một thuật ngữ trong cờ tướng.)

Bình Luận (0)
Comment